Danh mục

Tình yêu ơi

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 135.49 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tác giả: Cát Thảo Sau một tháng suy nghĩ, tôi quyết định chuyển nhà. Linh và Nga nhìn tôi đầy e ngại : - Mày muốn chuyển nhà thật à ? Tôi gật đầu. Hai đứa bạn thở dài. Nga nói : - Vậy cũng được, biết đâu như vậy sẽ tốt hơn. Khi nào kí hợp đồng ?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu ơi Tình yêu ơi Tác giả: Cát Thảo Sau một tháng suy nghĩ, tôi quyết định chuyển nhà. Linh và Nga nhìn tôi đầy e ngại : - Mày muốn chuyển nhà thật à ? Tôi gật đầu. Hai đứa bạn thở dài. Nga nói : - Vậy cũng được, biết đâu như vậy sẽ tốt hơn. Khi nào kí hợp đồng ? - Chiều nay. - Có cần bọn tao đi cùng không ? Tôi lại gật đầu.Khi tôi nói ra ý định chuyển nhà, ai cũng lo lắng cho tôi. Có lẽ, họ lo sợ những cảmxúc, vui buồn thất thường của tôi. Cũng có thể họ sợ tôi không chăm sóc được chochính mình. Duy chỉ có Hoàng, người yêu tôi không gật không lắc. Anh lặng lẽ tôn trọng quyết định của tôi. Tôi chỉ cần anh không phản đối là được, tôi cứ lì ra như vậy, mọi người đành đồng ý chiều theo vì thực ra, cuộc sống của riêng tôi, ngoài tôi ra không ai có quyền can thiệp. Căn hộ tôi mới chuyển đến ở khu chung cư cao cấp mười lăm tầng lầu. Mặt bằngphía trước là những dãy hàng ăn, Hàn, Nhật, Ý, Pháp và cả những siêu thị gia đình nho nhỏ.Tôi ở tầng bảy, căn hộ khép kín rộng chừng bốn mươi mét vuông, có nhà tắm, nhà bếp và lan can. Tôi ít khi ra lan can hóng gió bởi tôi sợ độ cao. Giường ở bên cạnh cửa sổ và rèm cửa hầu như không buông, nằm im ỉm một góc.Tôi thích cảm giác được ánh nắng đánh thức mỗi buổi sáng, và khi mở mắt, tôi bắt gặp bầu trời xanh thẳm. **** Tôi và Hoàng yêu nhau đã hơn một năm. Chúng tôi không học cùng lớp nhưng cóvài môn cả học viện học chung nên tôi và anh biết nhau từ đó. Yêu từ lúc nào cũng không hay, chỉ nhớ rằng chúng tôi đã có thói quen ở bên nhau. Hoàng lãng mạn hơn tôi nghĩ, còn tôi ngỗ ngược hơn anh tưởng. Khi nói chuyện về bất cứ vấn đề nào, chúng tôi đều có thể đi đến tranh luận, sau tranh luận là gương mặt giận dỗicủa tôi và nét mặt bực tức của Hoàng. Mỗi lần vậy, con mèo kitty có chức năng thu âm được hoạt động hết công suất. - Anh bắt nạt em. - Em thật bướng bỉnh. - Sao em lại có người yêu đáng ghét đến vậy ? - Sao anh lại có người yêu đáng…. - Đáng gì ? Hoàng thường là người nhường nhịn trong cuộc chiến giọng nói. Anh luôn nhận phần thua bằng cách thu lại giọng nói mộc mạc mà dịu dàng của anh “Tình yêu ơi!”. **** - Em chuyển nhà rồi anh ạ. Tôi vừa mở cửa sổ vừa lẩm bẩm. - Anh biết rồi, ngốc ạ.Dưới đường xe cộ đi lại như những con kiến mải miết bò. Một cơn gió lướt qua, bờ vai tôi run lên, anh đến bên, ôm tôi vào lòng. Gió vẫn thoảng. Tôi có thói quen không buông rèm. Đêm ngắm trăng, ngày ngắm mây. Ô cửa sổnhà tôi rất đẹp. Tôi thích nhìn những ô cửa của tòa nhà đối diện. Ô tắt ô sáng, nhìn như những đường caro kẻ lệch. Tôi cứ ngỡ, ông trời mặc áo sơ mi kẻ caro. Mùa sắp chuyển, mùa sắp sang thu, tôi sắp phải giã từ cái nắng hè chói gắt. Hè đi vào dĩ vãng. Gió đập mạnh cửa sổ gây tiếng ồn khó chịu. - Sao em không đóng cửa sổ vào ? - Em biết anh thích gió mà ! - Không biết là anh hay em thích gió nữa. Sấm giật đì đoàng, chớp đánh ngang bầu trời xé toang mảng tối. Hoàng lưỡng lự đứng bên cửa. - Ở lại đi anh. Em sợ. Đừng để em một mình. Anh nhìn tôi trìu mến rồi gật đầu đồng ý. Tôi run rẩy trong vòng tay Hoàng, ánh mắt dáo dác tìm kiếm. Những ô caro sáng tắt, tắt sáng bên kia đường. Chớp lại giật. Mưa táp, lao vào cửa kính như phi đội chiến đấu rồi vỡ òa, hòa vào nhau lăn dài miên man. - Đóng cửa , kéo rèm lại đi em.Rèm cửa màu gốm dần che đi sự dọa dẫm của bầu trời. Tim tôi đập nhanh dần, hơithở gấp rút. Tôi sợ bóng tối. Hoàng nằm bên đã ngủ từ khi nào, khuôn mặt anh khi ngủ nhìn như pho tượng, sắc nét và bình yên Sáng ra, tôi đến lớp mà không đánh thức anh dậy. **** Mùa đã vào giữa thu. Lá rụng đầy những con đường. Cây cối dần trở nên trơ trụi. Cả chiều tôi nhắn tin cho Hoàng mà anh không nhắn lại. Tôi lại tìm đến Tây Hồ, nằm bên bãi cỏ ngắm hoàng hôn. Sen đã tàn. Chỉ còn cái xơ xác của mặt nước. Sóng lăn tăn gợn. Nỗi buồn man mác trôi.“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Tối cô đơn, tôi lại nhớ Hoàng. Tôi bấm máy gọi cho anh như c ...

Tài liệu được xem nhiều: