Danh mục

Tỏ tình bằng máy bay giấy- Silenttear

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 192.73 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Con trai thích con gái ngốc thật ngốc, hỏi gì cũng lắc đầu không biết ấy. Và người đó chính là cậu. Đồ ngốc của tớ, tớ thích cậu mất rồi… Còn cậu thì sao?” ------------------♥-----------------------------------Hàng xóm mới của tôi là một thằng nhóc có làn da trắng bóc,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tỏ tình bằng máy bay giấy- Silenttear Tỏ tình bằng máy bay giấy- Silenttear “Con trai thích con gái ngốc thật ngốc, hỏi gì cũng lắc đầu không biết ấy. Và người đó chính là cậu. Đồ ngốc của tớ, tớ thích cậu mất rồi… Còn cậu thì sao?” ------------------♥------------------------------------Hàng xóm mới của tôi là một thằng nhóc có làn da trắng bóc, mắt một mí, ăn mặc chỉnh chu, nhìn là biết xuất thân không hề tâm thường chút nào.Cậu ta đến trước cửa nhà tôi, bắt gặp tôi đang gấp máy bay một mình liền chìa tay ra nói - Chào! Mình là Lâm Đạt, từ giờ chúng ta là bạn nhé!Đó là lần đầu tiên có một bạn trai làm quen với tôi, tim tôi đập nhanh gấp mấy lần bình thường, mặt thì đỏ ửng lên vì xấu hổ nhưng cũng đưa tay ra bắt – Còn tớ là Quế Trân. Năm đó tôi mới 5 tuổi, ngày nào cậu ấy cũng sang nhà tôi chơi, dạy tôi làm rất nhiều thứ hay ho. Đi đâu tôi cũng bám theo cậu ấy. Có lần tôi hỏi mẹ tôi rằng: “Sau này con lấy bạn Đạt được không?”. Tuổi thơ trôi qua một cách bình lặng, yên ả như môt dòng sông, chẳng mấy chốc chúng tôi lớn dần và trở thành học sinh cấp 3. Tôi vẫn thích Đạt. Còn cậu ấy vẫn cứ mải mê vui đùa, thách thức tuổi trẻ với tính cách ngông nghênh của mình.Nhưng khi lớn lên rồi, chúng tôi không còn chơi trò đứng trên sân thượng gấp máybay giấy và thổi bong bóng nữa. Tôi thích phi máy bay, trên mỗi chiếc máy bay tôi đều viết lên 3 chữ: “Tớ thích cậu” Hồi đó, tôi cũng không định nghĩa được thích là gì, chỉ biết có người luôn chơicùng mình, luôn mang đồ ăn ngon chia sử cùng mình… vậy là thích rồi. Nhưng lớn lên tôi hiểu, tôi thích Đạt còn vì tính cách của cậu ấy nữa. Tôi không biết với mọi người ra sao nhưng với tôi, Đạt rất dễ thương. Mặc dù đôi lúc cậu ấy trêu tôi một cách quá đà nhưng rồi mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt ân hận cùng lời xin lỗi ngượng ngùng đó không hiểu tại sao tôi lại bỏ qua hết những tội lỗi của Đạt.- Này, hôm nay cậu tới ngày à? – Dáo dác xong một hồi cậu ấy ghé vào tai hỏi nhỏ tôi - Cái gì? – Tôi giật mình, có khi nào tôi bị lộ ra ngoài không? - Tớ thấy quần của cậu … - Đạt e dè nhìn – bị bẩn kia kìa. Ghê quá đi mất. - Cậu không đùa chứ? - Mau vào nhà vệ sinh đi, thật là xấu hổ.Nhìn vẻ mặt của Đạt mà tôi sợ thót tim, khép nép đi vào nhà vệ sinh, vừa đi tôi vừakéo áo xuống để che, đề phòng có người nhìn thấy thì quả thật tôi không biết giấu mặt vào đâu.Nhưng khi vào nhà vệ sinh kiểm tra thì kết quả là … tôi chẳng bị làm sao cả. Vừathở phào nhẹ nhõm cũng lại vừa bực mình vì Đạt đã làm tôi trải qua một cơn đau tim chút xíu nữa thì đột tử. Lao thật nhanh về lớp định cho cậu ta một trận thì Đạt nhe nhởn nhìn tôi cười – Xin lỗi, tớ chỉ đùa một chút thôi, ai ngờ cậu dễ tin thế. - Cậu thật quá đáng – Tôi lườm Đạt rồi lầm lì đi về chỗ.- Thôi mà, đừng giận tớ mà, chỉ trêu một chút gọi là có tinh thần, bim bim không?Poca hẳn hoi, 6 nghìn đây! – Bằng vẻ mặt hối lỗi Đạt “bưng” gói bim bim bằng 2 tay lên mời tôi. Vừa định thò tay vào lấy một miếng thì với tốc độ ánh sáng300.000km/s, Đạt vụt đi lè lưỡi trêu tôi – 6 nghìn của tớ, dễ dàng ăn được thế sao?Đúng là tức, tức quá là tức mà. Vừa sáng ra đã bị 2 vố lừa thế này rồi. Không hiểusao thời gian còn lại trong ngày sẽ đen đủi thế nào đây. Tôi hậm hực nhìn Đạt mặt hếch lên trời bỏ từng miếng bim bim vào miệng. Thiếu điều chưa ném chiếc dép vào người cậu ta.Biết tôi chẳng phải là người giận dai, Đạt chuộc tội với tôi bằng cách năn nỉ sẽ đèo tôi về nhà. - Béo quá. Nặng quá. Cậu giảm cân đi. Đạt è lưng ra đạp, còn tôi vẫn ngồi phía sau hò hét ầm ĩ- Đi nhanh lên. Đàn ông con trai gì mà yếu xìu. Tớ chưa 50kg mà. Không béo. Cậu đừng lấy cớ lười biếng. Đạp nhanh lên. - Được, chính cậu bảo đi nhanh đấy nhé!! Nói rồi Đạt tăng tốc độ, đạp xe như một tay đua thứ thiệt, đường thì đông, đã vậycậu ta còn đánh võng lạng lách, làm tôi nhắm tịt mắt lại và bám chặt lấy eo của Đạt hét. - Chậm chậm lại, tớ không muốn đi nhanh nữa. - Nhưng tớ không đi chậm được – Có vẻ Đạt cũng đang hoảng hốt không kém. - Sao thế hả? Bóp phanh đi – Tôi sợ hãi. - Phanh xe của cậu …Chưa kịp nói hết câu cả 2 chúng tôi lăn đùng ra đường vì vừa chạm phải mũi ô tô.Đau điếng vô cùng nhưng tôi vẫn cố lồm cồm bò dậy và giúp Đạt đứng lên rồi mếu máo. - Quần áo của tớ bẩn hết cả rồi. Đạt nhìn tôi mà thương cảm, chép mi ...

Tài liệu được xem nhiều: