Một đứa con trai thân thiết đến nỗi như một phần của tôi, không thể thay thế được, duy nhất và mãi mãi... Nhưng một ngày đẹp trời, nó nói với tôi rằng, nó sẽ đi du học... Mỗi năm một lần, mỗi năm một lần thổi nến, thổi nến để lớn hơn một tuổi. Tôi cũng có một bữa tiệc cho riêng mình, một bữa tiệc đánh dấu sự khôn lớn của tôi. Đó là một không khí mà tôi ao ước, đầm ấm bên bạn bè, gia đình và đặc biệt một người bạn thân tôi. Một điều...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi thấy mình khôn lớnTôi thấy mình khôn lớnMột đứa con trai thân thiết đến nỗi như một phần của tôi, không thể thay thếđược, duy nhất và mãi mãi... Nhưng một ngày đẹp trời, nó nói với tôi rằng, nósẽ đi du học...Mỗi năm một lần, mỗi năm một lần thổi nến, thổi nến để lớn hơn một tuổi. Tôicũng có một bữa tiệc cho riêng mình, một bữa tiệc đánh dấu sự khôn lớn của tôi.Đó là một không khí mà tôi ao ước, đầm ấm bên bạn bè, gia đình và đặc biệt mộtngười bạn thân tôi. Một điều ước cho ngày sinh nhật, tôi đã ước, ước sao cho mìnhlớn thật nhanh, mong có thể trưởng thành và cảm thấy sự khôn lớn trong chính bảnthân mình. Biết bao giờ thì cái khái niệm “khôn lớn” và cảm giác trong tôi mới hoàlàm một nhỉ? Tôi luôn băn khoăn như thế, cần trải đời nhiều hơn, cần va chạmnhiều hơn? Không quan tâm, chỉ biết, thổi nến rồi là tôi đã khôn lớn. Mười sáu tuổirồi cơ mà? Tôi nâng ly uống chúc mừng cho sự khôn lớn của mình…Một ngày mùa hè đẫm nắng. Cái nóng làm tôi như muốn tan chảy, cả ngàychỉ có thể nằm dài ở nhà và than vãn. Chưa bao giờ tôi mong mùa đông đến thế.Dù có nhốt mình trong phòng lạnh cả ngày thì tôi cũng vẫn cảm thấy uể oải vì thứnắng hè gay gắt đổ ập vào cửa sổ. Tôi trốn vào góc phòng, ngồi thu lu như một concún nhỏ, ôm quyển nhật kí và bắt đầu hí hoáy. Trong tôi vẫn đầy cảm giác lânglâng từ bữa tiệc hôm qua. Tôi thấy mình vừa lớn hơn, đang lớn và sắp tự do rồi.Tôi muốn đi thật nhiều nơi, muốn độc lập, muốn tự mình làm tất cả mọi thứ…Đang trong dòng hồi tưởng mơ màng, một hồi chuông điện thoại làm tôi giật bắnmình.“Alô? Ai đấy?”, Tôi cao giọng trả lời theo thói quen.“Tui! Phương đây”, giọng hớn hở, “Cậu đang làm gì đấy?”, đích thị là có ý đồ gì.“Chẳng làm gì cả. Gọi làm gì đấy??”, tôi hơi bực. Trời nóng phát điên.“Ra ngoài chơi đi!! Tôi bảo cái này!!”Cái giọng tí tởn của thằng bạn làm tôi cáu! Biết ngay thể nào nó cũng muốn hànhtôi dưới cái thời tiết kinh khủng này mà! Biết thế, nhưng khổ nỗi tôi lại có cái tínhtò mò, nó mà nói thế là khó từ chối được. Tôi băn khoăn, chuyện gì mà nó vui thếnhỉ? Thôi thì cũng đang rảnh việc, tôi quyết định sẽ đối đầu với cái nóng để đicùng nó! Nó nên cảm ơn tôi một nghìn lần!Mặc xong quần áo, trang bị đầy đủ từ mũ, găng tay đến khẩu trang, tôi phi xe đạpra đầu ngõ. Thoáng từ xa xa đã thấy bóng dáng thằng con trai cao, khoẻ mạnh mặcáo phông xanh quen thuộc. Đúng là nó, Ngọc Phương – kẻ luôn giữ được đầy đủđộ tươi mát của mưa rào bằng nụ cười toả nắng. Tôi thở hắt, tự dưng thấy nhẹnhõm vì biết rằng người nó đang đợi là mình.“Hello! Cả ngày bây giờ mới nhìn thấy mặt đấy!!”, Phương toe toét, cười híp cảhai mắt lại.“Nhớ à?”, tôi lại làm kiêu, “Thế chứ nắng như này bắt tôi loăng quăng ngoàiđường chắc??”Phương nghiêng đầu, cười hehe đến là “gian” rồi tự nhiên xoa đầu tôi một cái.Cũng đã lâu rồi Phương không xoa đầu tôi. Nhìn khuôn mặt nó lúc này tôi lạinhớ về những ngày tháng thơ ấu mà hai đứa cùng chia sẻ với nhau. Ký ức của tôicó Phương, ký ức của Phương có tôi, ký ức của chúng tôi là của nhau. Chúng tôithân thiết từ hồi bé xíu, như một mà hai. Phương là một cậu con trai rất được, vớingười lớn thì hiền lành lễ phép, với bạn bè thì tốt bụng, quan tâm, và với tôi – bạnthân nhất của nó – thì nó luôn đặt lên hàng đầu. Kể cả là ba giờ sáng, tôi đói, nócũng sẽ sẵn sàng lượn chợ đêm để mua đồ ăn cho tôi. Hay khi tôi buồn vì điểmkém, nó sẽ dùng mọi cách ngu ngốc để làm tôi cười, rồi sau đó dạy tôi học lại. Mànếu tôi bị đau vì bị ai bắt nạt, kẻ đó nhất định sẽ phải “trả giá” đắt gấp đôi những gìđã gây ra. Phương học karate từ nhỏ nên lũ con trai trong trường rất nể nó. Nhờthế, suốt quãng thời gian đi học tôi luôn có người bảo vệ. Dĩ nhiên Phương ghét bịgọi là “người bảo vệ”, nhưng chẳng biết từ bao giờ mà việc ở bên cạnh tôi đã làđiều đương nhiên với nó rồi. Cả tôi cũng vậy.Với tôi, nó là một phần không thể thay thế được, là duy nhất và mãi mãi. Tôi cầnnó như cần chính bản thân mình. Tôi cần cái sự ngốc nghếch của nó để cười mỗikhi buồn, cần bờ vai của nó để dựa vào mỗi khi muốn khóc hay cần bàn tay to ấmáp che chở mỗi khi cảm thấy sợ. Ai sẽ kéo tôi đứng dậy sau những vấp ngã? Là nó!Phải là nó! Tất cả những điều này nó đã, đang làm cho tôi. Tôi nghĩ mình là mộtngười vô cùng may mắn.Nghĩ đến đó tôi bất chợt cười.Nó liếc mắt nhìn rồi hỏi, “Cậu nghĩ cái gì thế? Lại nghĩ linh tinh gì hả?”.“Chỉ là… cảm ơn cậu!”, tôi cười – một nụ cười dịu dàng hiếm hoi.“Hả?”, Phương tỏ ra kinh ngạc, “Không bị điên đấy chứ?? Thôi đừng đùa nữa!!Tôi sợ cậu lắm!!”“Không! Nói thật đấy! Tôi đang nghĩ, chúng ta sẽ đi cùng nhau đến khi nào. Hômnay? Ngày mai? Hay là mãi mãi?”“À…”, tự dưng Phương ngập ngừng, “Cái đó…”“Mà cậu đang đi đâu thế?”. Tôi vô tình cắt ngang, xong không có lý do gì để hỏilại nên đã bỏ qua luôn cái thái độ bất thường vừa rồi của nó.“Ờ quên chưa nói! Đến quả đồi đằng kia! Tôi mới khám phá ra đấy!”Phương hớn hở, chỉ tay về phía xa xa sau những toà nhà cao tầng. Tôi chẳng nhìnthấy rõ nhưng cũng gật gù đi theo nó. Khoảng mười lăm phút sau thì đến nơi.Dựng xe đạp ở dưới chân đồi, nó kéo tôi nhanh chóng leo lên đỉnh. Sườn thoải, cỏxanh mượt và rất mềm. Nóng quá. Ánh nắng rọi xuống sáng cả một khoảng nơi tôiđang đứng… Tôi và nó ngồi xuống, chẳng biết vì sao lại đi ôn lại những chuyệncũ. Từ ngày bé thơ, đến những việc linh tinh diễn ra gần đây. Phương lại xoa đầutôi, đến lạ.Chiều cũng dần xuống. Nó chỉ cho tôi mặt trời lặn, đẹp và rõ ràng. Cả một vùngtrời nơi ấy ửng hồng lên, in lên con sông phía dưới một hòn lửa đỏ rực.“Cậu dẫn tôi đến đây làm gì?”, tôi vu vơ hỏi.“À… Để…” - Phương cười ngập ngừng, như muốn nói gì đó mà bị nghẹn ở cổhọng.“Xem mặt trời lặn à?” - tôi vẫn mơ màng nhìn cảnh đẹp.“À… Ừ…” - Phương nhìn xuống nơi bàn tay mình đang bấu chặt một nhánh cỏ…Tôi nhìn nó cười hì. Mặt trời đẹp lắm, rạng rỡ như những gì nó dành cho tôi vàcũng êm dịu ...