Tôi và anh… Tôi và anh.. sinh ra và lớn lên trong hai hoàn cảnh gia đình khác nhau nhưng cũng không nghèo và cũng không được gọi là khá giả. Anh hơn tôi những 5 tuổi. khi anh đi mẫu giáo tôi mới lọt lòng trong sự đau đớn của mẹ tôi,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tôi và anh..... Tôi và anh.....Tôi và anh…Tôi và anh.. sinh ra và lớn lên trong hai hoàn cảnh gia đình khác nhau nhưng cũngkhông nghèo và cũng không được gọi là khá giả. Anh hơn tôi những 5 tuổi. khi anhđi mẫu giáo tôi mới lọt lòng trong sự đau đớn của mẹ tôi,nhà anh ở đầu làng cònnhà tôi ở giữa làng…thế nhưng không hiểu sao tôi và anh lại chơi rất thân với nhaunhư chuyện không ngờ được…Ngày ấy tôi còn là học sinh cấp hai,tôi học lớp 6…còn anh lúc đó học lớp 11.Không phải vùng sâu vùng xa, nhưng Trường học chúng tôi cũng cách xa nhà,đi xephải mất 30 phút. Mọi ngày tôi đi học cũng hay gặp anh, nhưng tôi chỉ nhìn anhvới ánh mắt là một người trong làng…và anh cũng vậy. hôm ấy trời đổ mưa kháto,xe đạp của tôi hiện đang nằm trong viện bảo dưỡng. Đi cùng đứa bạn chơi thântrong làng(Nga),hai đứa dính mưa,người ướt hết,lại còn nghịch ngợm đứa ngồi sauthò chân ra đằng trước đạp xe nữa. ngày ấy đi học cũng vui thật. tôi ngồi sau lẩmbẩm với đứa bạn của mình rằng quãng đường về nhà còn xa quá mày nhỉ. Thìxuỳnh một cái…chiếc xe đạp từ mép đường bay ra giữa đường,chặn đúng vòngquay xe đạp của chúng tôi. Nga hét lên phanh kít xe lại,tôi bị xô về đằng trước,haichân cuồng cuồng chống xuống đất. đang không hiểu tai sao nhỏ Nga lại phanh xegấp như vậy thì bên tai lại nghe thấy cãi nhau to tiếng ở bên đường. tôi thấy mộtđám con trai đang đánh nhau dưới trời mưa. Chúng tôi không thể đi được vì quáđông xen lẫn sự sợ hãi. Lùi lại ra đằng sau,tôi và Nga không giám ho he câu gì. Imlặng…run sợ… tôi thấy trong đám ấy có người thì rách hết áo,người thì chảy máutóc tai bù xù…đó cũng là trận đánh nhau đầu tiên tôi biết đến. cả đám uể oải đứngdậy sau trận đánh, ngay lập tức cái tính thỏ đế của hai đứa bọn tôi làm Nga cuốngquýt không lên nổi xe nữa. cứ ..cạch ..cạch..cạch ..mấy lần như vậy mà không tàinào lên nổi. đã thế tôi lại cứ giục nó đạp nhanh lên. Đang cuống thì có người kéoáo tôi đằng sau,ngoảnh lại ..thấy một anh miệng có vết xước dính máu,khóe mắttím bầm bảo với tôi rằng: không được nói với ai nhớ. Chỉ vẹn một câu như vậy rồianh đạp xe đi trước bọn tôi, tôi chẳng nói gì,ngây ngô như một lời đồng ý. Ngàyhôm sau đi học ngang qua nhà anh,không hiểu sao tôi lại đưa mắt nhìn vào nhà anhnữa,vẫn thấy cái xe đạp cào cào màu trắng bạc dán những hình thù kì quái dựng ởsân. Tôi nghĩ chắc anh chưa đi học….Tan học,tôi với Nga lại cọc cạch đạp xe về,vẫn chỗ cũ… lại có một đám đánhnhau. Rồi tôi với Nga không giám tiến lại nữa, đứng im ở đằng xa…nhìn… tôi giậtmình nhìn quay ra sau có người con trai đội mũ lưỡi trai ngồi sau xe nói một cáchnhư cầu xin: đi đường khác đi,giúp anh với. tính hay giật mình,tôi đẩy xe ra mộtbên kêu lên: điên à! Xuống xe đi. Tôi không quen. Tôi khóc một cách rất giởhơi,nhất quyết tôi không để cho cậu con trai đó ngồi. anh lật mũ ra,tôi nhận ra đó làanh,người cùng làng mà…tôi ấp úng,mắt nhìn ra đám đánh nhau thấy cái xe đạpcào cào trắng,nó là của anh. Tôi nghĩ thế nào gật đầu mồm bảo: vâng. Anh lại chỉvẹn một câu: anh cám ơn!...rồi quay ngoắt đầu xe đạp theo lối đương tắt. Nga bảovới tôi: sao mày lại cho mượn xe? Mày không sợ mất à? Tôi trong lòng bỗng thấylo lo vì câu hỏi của Nga. Tôi về đến nhà, nhanh thật, chiếc xe đạp của tôi đã dựnggọn ở góc sân……anh và tôi quen nhau như thế đấy.Tôi đi học qua nhà anh,cứ sáng sáng 3 đứa đi học. tôi cũng không biết sao tôi vàanh lại có những câu chuyện hợp cạ đến như thế. Anh hơn tôi những 5 tuổi cơđấy,có thể nói như hai thế hệ X khác nhau. Anh học cũng tốt,và anh cũng nghịc rấttốt. còn tôi học không giỏi nhưng cũng không dốt. anh rất nhanh,tôi hay đưa choanh những bài toán nhờ anh giải giùm. Thỉnh thoảng tôi lại bị nhắc cái biệt danhanh đặt cho tôi “con vịt nhựa”. anh hay tham gia vào nhưng trận đánh nhau và rấtgiỏi giấu bố mẹ,vì thế tôi đã hiểu sao anh lại dặn tôi là không được nói với ai. Nhưmột đồng phạm bao che cho anh, mà nói cách khác là tôi không ngăn nổi anh. Cónhững lần tím hết cả tay,tôi cũng chỉ vô tình thấy được khi cánh tay áo anh xắn lên.Hai năm trôi qua, tôi với anh như hai anh em. Anh đã chuẩn bị thi hết lớp 12,kếtthúc 3 năm học cấp 3. Nhưng chuyện làm tôi không ngờ được là anh không đăng kíthi đại học. a cũng không kể chuyện cho tôi biết. tôi ghét anh mất mấy ngày cơđấy. anh cũng không cố giải thích gì nhiều. tuy anh hay tham gia những trận đánhnhau nhưng chưa một lần anh to tiếng quát tôi,tôi kính trọng ở điều ấy,vì thế mànhiều lúc tôi hay tỏ ra như một cô em gái nhõng nhẽo được cưng chiều. anh thixong tốt nghiệp rồi bố mẹ khuyên thế nào anh cũng không đi học nữa,nhất quyết đilàm. Chiều hôm đó anh lên chỗ người quen làm. tôi cũng không biết rõ nữa,chỉthấy người trong làng bảo như vậy,ai cũng bảo anh học tốt như thế sao không đihọc mà lại ở nhà đi làm…ở trong một làng nhưng tôi và anh chưa bao giờ sang nhànhau chơi,đó cũng có thể là một điều riêng biệt.Anh cũng it về nhà, từ ngày ấy tôi không còn được gặp anh nữa, hai năm đi họcđược đồ ...