lời tác giả: đây là một seri gồm những mẩu chuyện nhỏ về trải nghiệm đầu đời nhé Tên tác giả: Mesie Hermes Mercury ( gọi là Mes ) Tên truyện: Trái tim biết cười -------------------------------------" Tớ thích cậu" - Nghìn lần không thể nói “Tớ thích cậu!” Đó là câu nói mà tôi đã tập đi tập lại hàng nghìn lần trước gương, nhưng vẫn không sao nói ra được.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trái tim biết cười Trái tim biết cườilời tác giả: đây là một seri gồm những mẩu chuyện nhỏ về trải nghiệm đầu đời nhé Tên tác giả: Mesie Hermes Mercury ( gọi là Mes ) Tên truyện: Trái tim biết cười -------------------------------------- Tớ thích cậu - Nghìn lần không thể nói“Tớ thích cậu!” Đó là câu nói mà tôi đã tập đi tập lại hàng nghìn lần trước gương,nhưng vẫn không sao nói ra được.Trong mắt tôi, cậu là một điều gì đó tuyệt vời lắm. Cậu giỏi ở mọi mặt, nhưng đôikhi vẫn luôn vướng phải thất bại, và tôi sẽ lại mang một cốc sữa ấm, một cốc caféđến và ngồi bên cậu. Cốc sữa ấm sẽ dành cho cậu, còn café sẽ là của tôi, không nóigì, chỉ ngồi bên nhau, thế thôi. Không cần lời nói để biểu thị, tôi cũng có thể hiểucảm giác của cậu là như thế nào. Cậu là một con người luôn tự tin và tự trọng, đếnmức đôi lúc trở thành tự cao, để bản thân khó chấp nhận thất bại. Và như mộtngười bạn, tôi sẽ là người duy nhất nhìn thấy cậu thất bại và buồn phiền vì nó.Tôi thích cậu ấy ở nhiều thứ. Thích cậu luôn cố gắng tìm giải tất cả những đề khó,cặm cụi ngày đêm để giải chúng, để rồi lại tức giận tiếc nuối khi bản thân lại sai ởbài cơ bản nhất. Lúc đó, tôi lại đơn giản là cười vào mặt cậu ấy, khiến gương mặtđó đỏ đến mang tai, dù thực tế rằng điểm số tôi vẫn không bằng cậu. Thích cậu mồhôi nhễ nhại, áo quần xốc xếch nhưng nụ cười tươi rói trên môi, đầu đội nắng gắtcùng lũ con trai chạy khắp sân cỏ rượt theo một trái banh. Thích cái cách cậu giậtlấy quyển truyện tôi thích đọc ngấu nghiến, mặc cho tôi cứ lải nhải đòi lại bên tai.Và thích cả cách cậu cười, nụ cười tỏa nắng.Tôi đã hụt hẫng biết bao nhiêu khi nghe cậu vui vẻ, tươi rói bảo rằng cậu đã tìmđược tình yêu của mình. Cảm giác đau thật đau như đè nặng trong tim. Nhưng tôivẫn cười, chúc mừng cho hạnh phúc của cậu, như một người bạn. Và khi nghe tincô gái kia buông tay cậu, tôi đã ngồi bên an ủi cho cậu thật nhiều, hứa với cậu rằngmột ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn, cũng như cho bản thântôi một chút cơ hội, một chút hi vọng. Tôi tự thấy khinh bỉ và tội nghiệp bản thânmình khi thấy cậu khóc mà bản thân lại nhẹ lòng.Tôi luôn tạo ra những cái cớ ngớ ngẩn để được cậu để mắt đến, dù một chút thôicũng được, giữa đám đông, giữa những câu chuyện không đầu không cuối. Tôiluôn đặt nên quyết tâm sẽ nói với cậu rằng tôi thích cậu, nhưng không sao nói nênlời. Tôi trở nên hèn nhát, hứa với bản thân rằng vào ngày nào đó sẽ nói với cậu,nhưng tôi lại thất hứa, hết lần này đến lần khác không thực hiện được điều màtưởng chừng như quá đơn giản. Tôi luôn trân trọng chữ tín nhất, luôn giữ đúng lờihứa với mọi người nhưng tại sao với bản thân lại không thể. Và mỗi lần như thế,tôi lại tự nói rằng phải là con trai nói chứ tại sao là con gái. Sau mỗi lần như vậy,lòng tự trọng tôi lại càng được nâng cao hơn, để rồi cái ngày ra trường, câu nói ấyvẫn ở lại với tôi, mãi mãi.Sinh nhật tôi, tiệc tàn, tôi tìm cho mình một cái ngách, để khóc. Tôi đã luôn ướcmơ đến một sinh nhật được cùng cậu thổi nến, chỉ một lần thôi, bên cạnh nhautrong ngày đặc biệt nhất của năm. Nhưng đến dũng khí tôi còn không có để nói ranhững lời yêu thương nhất với cậu thì tôi đâu có quyền mơ đến điều đẹp đẽ đó. Vàtôi lại khóc, không thành tiếng nhưng nước mắt cứ tuôn trào, không điểm dừng.Bỗng, có một bàn tay, to lớn nhưng ấm áp, kéo tôi ra khỏi cái ngách đó, như kéotôi khỏi bóng tối của tuyệt vọng và vô tận. Cậu nắm lấy tay tôi, đưa tay lau đinhững giọt nước mắt còn vương trên khóe mi. Một nụ hôn nhẹ, chỉ thoáng qua, lênđôi mắt còn đẫm nước của tôi, đã đủ để làm trái tim tôi trễ đi một nhịp. Cậu nhìnthật sâu và đôi mắt tôi vốn đang mở to và ngỡ ngàng, nói thật rõ từng chữ một cứnhư sợ rằng tôi nghe không rõ, cái câu mà tôi đã tập trước gương hàng nghìn lầnmà bản thân chỉ mong có đủ dũng khí để nói với cậu:- TỚ THÍCH CẬU!Tôi lại khóc, nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc. Thấy tôi khóc, cậu lại trởnên bối rối sợ rằng bản thân đã làm điều gì không đúng. Tôi ôm chầm cậu, nướcmắt cứ rơi, ướt đẫmmột khoảng vai. Sau một phút ngỡ ngàng, cậu ôm lấy tôi, nhẹnhàng nhưng ấm áp.Quay lại 1 khoảng trời nào đó, có hai cô cậu bé ngồi vắt vẻo trên ban công, chợt côbé reo lên khi thấy sao băng lướt qua. Cả hai cùng nhanh miệng ước điều mìnhmong muốn. Cậu bé hỏi cô bé kia;- Cậu ước điều gì vậy?- Tớ ước vào sinh nhật thứ mười lăm, sẽ nhận được nụ hôn và lời tỏ tình thật ngọtngào, khiến tớ cho dù là đang khóc cũng phải nở nụ cười hạnh phúc. Còn cậu?- Điều ước ai lại nói cho người khác nghe bao giờ. Là cậu ngốc nên nói ra thôiRồi tiếng cười đùa nghịch vang vọng khắp không gian yên ắng và tĩnh lặng củamàn đêm.Trở về hiện tại, lại có sao băng sượt qua nền trời bên trên hai người yêu nhau ngồibên nhau. Tôi và cậu lại ước, ước cho tình yêu và tương lai của bản thân. Nhưnglần này, trong điều ước của tôi không có ...