Trao tơ, gieo cầuĐời nhà Đường (618-907), Tể Tướng Trương Gia Trinh có năm người con gái. Cả năm đều xấp xỉ ngang nhau. Mỗi người một vẻ, sắc nước hương trời. Họ Trương đương chọn khách đông sàng. Có danh sĩ là Quách Nguyên Chấn xin cầu hôn. Trương thấy là bực tài danh nên rất bằng lòng, nhưng không biết phải gả đứa nào. Cuối cùng Trương nghĩ ra cách, dạy năm người con gái của ông ngồi sau màn, mỗi người cầm một sợi tơ màu khác nhau. Những sợi tơ ấy lủng lẳng bên ngoài, không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trao tơ, gieo cầu Trao tơ, gieo cầuĐời nhà Đường (618-907), Tể Tướng Trương Gia Trinh có năm người con gái. Cảnăm đều xấp xỉ ngang nhau. Mỗi người một vẻ, sắc nước hương trời. Họ Trươngđương chọn khách đông sàng.Có danh sĩ là Quách Nguyên Chấn xin cầu hôn. Trương thấy là bực tài danh nênrất bằng lòng, nhưng không biết phải gả đứa nào. Cuối cùng Trương nghĩ ra cách,dạy năm người con gái của ông ngồi sau màn, mỗi người cầm một sợi tơ màu khácnhau.Những sợi tơ ấy lủng lẳng bên ngoài, không ai nhìn được bóng dáng của cô nào cả.Nếu Nguyên Chấn rút sợi tơ nào tất được kết duyên với cô gái ấy.Nhìn tới ngắm lui, Nguyên Chấn liền rút ngay sợi tơ đỏ, nhằm người con gái thứba. Người đẹp lộng lẫy và có đức hạnh.Tích gieo cầu:Cũng đời nhà Đường bên Tàu, nước Đại Huyền có công chúa Cửu Hườn, người cósắc đẹp lại văn võ song toàn. Vua cha đương kén chọn phò mã. Nàng tâu với vua:- Nhân duyên là do trời định. Vậy xin cha cho người lập một cái đài cao tại giáotrường, và truyền cho các sắc dân trong nước, bất kỳ xấu, đẹp đều phải dự kén phòmã. Riêng con có thêu một quả tú cầu; ngày ấy, con sẽ khấn vái trời đất rồi lên lầumà quăng quả tú cầu ấy xuống giữa đám đông. Nếu ai lượn được thì sẽ kết duyênchồng vợ.Nhà vua cưng con, nghe cũng hữu lý nên bằng lòng.Nghe được tin nhà vua tuyển chọn phò mã bằng cách gieo cầu, các chàng trai,không phân biệt giai cấp giàu nghèo, diện mạo tuấn tú hay xấu xa, dốt nát hay haychữ đều tấp nập đổ xô đến trước đài. Họ hồi hộp, mong ngóng đón chờ...Có chàng Tiết Cường, con thứ tư của Tiết Đinh San, vì bị nạn tru di ba họ nên lưulạc đến đấy. Chàng là người mỹ mạo tuấn tú, võ nghệ siêu quần. Thấy người đôngđảo, chàng cũng đứng xem.Đến giờ lành, công chúa lên đài, quỳ trước bàn hương án, khấn vái, đoạn đứng lên,cầm quả tú cầu quăng xuống. Quả cầu nhào lộn trên không mấy vòng rồi sa trướcmặt Tiết Cường. Mọi người đổ xô đến, lấn nhau chụp, làm té lăn sóng soài trênmặt đất. Tiết Cường đưa tay bắt lấy tú cầu, giữ chặt trong tay. Mọi người liền àođến giựt lại. Chàng tay xô, chân đạp làm té nhào hết mấy người, rồi chen ra màchạy, lại la lớn:- Ấy là nhân duyên trời định, may ai nấy nhờ, lẽ đâu làm điều vô lễ.Đoàn cấm binh liền đến can thiệp, xin rước phò mã. Bấy giờ họ mới tản ra, tiunghỉu trở về.Cấm binh thấy Tiết Cường mỹ mạo tuấn tú, nức nở khen:- Thật là trời khéo xui vợ xứng chồng hết sức.Thế là ngay hôm ấy, nhà vua truyền cho công chúa cùng Tiết Cường làm lễ giaobôi hợp cẩn.Trong Đoạn trường tân thanh của cụ Nguyễn Du, có câu:Dù khi lá thắm chỉ hồng,Nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha.và:Nuôi con những ước về sau,Trao tơ phải lứa, gieo cầu đáng nơi.Chỉ hồng, Trao tơ, Gieo cầu đều có ý nghĩa chỉ duyên vợ chồng, do điển tíchtrên.Kê Khang này khúc Quảng Lăng…Trên đồ sứ Trung Hoa, ta thường thấy vẽ 7 ông cụ già ngồi trong rừng tre, kẻđánh cờ, gẩy đàn, người uống rượu ngâm thơ. Đó là hình ảnh của Trúc Lâm ThấtHiền đời nhà Ngụy (220-264). Kê Khang là một trong bảy người hiền này.Kê Khang (223-262) là một người có khí tiết cao khiết giàu lòng nghĩa hiệp vàcũng là người có biệt tài trong các môn cầm, kỳ, thi, họa ... Một điều lạ hơn hết làmặc dù có tài như thế, nhưng ông không học qua một thầy nào. Từ nhỏ chí lớn,ông cố công tự học, rèn luyện mà nên.Kê Khang vốn họ Khuê, người đất Thượng Ngu, huyện Cối Kê (nay là huyệnThiện Hưng, tỉnh Chiết Giang). Vì một sự thù oán nên ông dời về ở ẩn huyện HoaDương, tỉnh An Huy Gần chỗ ông ở có núi Kê Sơn nên lấy núi Kê làm họ.Kê Khang cũng như 6 người bạn kia đều thích an nhàn dật lạc, say mê đạo Lão Cókẻ nói: Ba ngày không đọc Đạo Đức kinh thì miệng thấy hôi. Ông làm đếnchức Trung Tán đại phu nhưng luôn luôn chê vua Thang, vua Võ, khinh VănVương và Khổng Tử. Thơ của ông có giọng triết lý: Mắt tiễn hồng bay, Tay gẩy năm dây. Cúi ngửa tự đắc, U huyền thích thay (Bản của Nguyễn Hiến Lê)Nguyên văn: Mục tống phi hồng, Thủ huy ngũ huyền. Phủ ngưỡng tự đắc, Du tâm thái huyền.Kê Khang làm quan một thời gian rồi từ quan đi trú ẩn, để hưởng cảnh tiêu diêulúc về già. Nhưng thảm thay, ông muốn tránh khỏi điều phiền lụy ở cõi trần thì lạicòn lận đận vì trần.Từ quan, Kê Khang sống một cuộc đời ẩn dật, ngày ngày ngao du sơn thủy, háithuốc, vui say với vần thơ điệu đàn.Bấy giờ, nhà Ngụy suy vi, Tư Mã Chiêu có ý muốn soán ngôi nên tìm mọi cách đểtrừ khử những kẻ nghịch với mình. Lúc ấy ở huyện Đông Bình có người tên LữAn vì ngưỡng mộ danh tiếng của Kê Khang nên tìm đến ra mắt. Hai người kết bạntâm giao. Chẳng ngờ Lữ An có một người anh họ tên Lữ Tốn vốn là bộ hạ thân tíncủa Tư Mã Chiêu, ỷ thế hoành hành, thấy vợ của Lữ An xinh lịch nên chiếm đoạtvà bắt Lữ An hạ ngục.Vì tình bạn, Kê Khang đứng ra minh oan nhưng rồi cũng bị bọn quyền thần bắtgiam. Kê Khang vốn con rể trong tông thất nhà Ngụy, nên họ muốn tìm cách trừtuyệt. Chúng lại dựng chứng Kê Khan ...