Danh mục

Truyện cười dân gian - 4

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 174.85 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tham khảo tài liệu truyện cười dân gian - 4, giải trí - thư giãn, truyện cười phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện cười dân gian - 4Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN CHẾT THAY TÔI CŨNG LÀM C huyện tình nghĩa thì nơi nào cũng có, đôi khi ơn đền nghĩa trả lại là việccần nên làm. Việc chàng thanh niên họ Lâm ở vùng Tô Châu đền ơn trả nghĩasau đây mới thật đáng nói. Chàng Lâm là con một gia đình rất nghèo nhưngsáng dạ và có chí học tập. Một người hàng xóm cũng không khá giả mấy, thấyhọ cảnh chàng Lâm khó khăn, không nói ra nhưng âm thầm tạo mọi điều kiệnđể giúp chàng Lâm học tập. Từ bát cơm ăn manh áo mặc và sách bút học hành,người hàng xóm đều cung cấp bí mật qua bố mẹ chàng Lâm. Sự việc kín mấy rồi cũng có ngày bị tiết lộ. Đúng như vậy, dần dần chàngLâm hiểu ra đi bí mật người hàng xóm giúp mình ăn học. Chàng Lâm cảm động lắm, càng nuôi chí học hành để sau này báo đền ơnnghĩa của mẹ cha và người hàng xóm. Khi sự việc không còn là bí mật nữa,chàng Lâm qua lại nhà hàng xóm như người nhà, coi người hàng xóm nhự chamình. Nhiều lần, chàng Lâm tự mình nói ra câu này để biểu đạt tình cảm của tônkính và biết ơn đối với người hàng xóm: - Bố mẹ cháu sinh ra cháu, còn bác nuôi dưỡng cháu, công ơn ấy cao hơnnúi, rộng hơn biển. Nếu cần phải chết thay cho bác, cháu cũng vui vẻ 1àm! Người hàng xóm cảm kích, càng thấy chàng Lâm là người có chí, có tình.Một hôm người hàng xóm bị ốm nặng, chàng Lâm sang thăm. Thầy thuốc khámbệnh cho người hàng xóm xong nói rõ ràng: - Căn bệnh quái này không có thuốc nào chữa đưực, chỉ có một thứ có thểchữa khỏi nhưng khó lắm! Chàng Lâm nói ngay: - Thầy thuốc cứ nói đi, bằng mọi giá, chúng sẽ tìm được? Người hàng xóm nằm trên giường bệnh nghe nói thứ đó khó lắm sợ nhà tốnkém quá nên can ngăn: - Thôi, tôi già rồi, chết cũng được rồi, tốn kém quá khổ cả nhà! Chàng Lâm nói: - Không lo bác ạ, tốn kém cũng lo được, nếu cần phải chết thay cho bác,cháu cũng vui vẻ làm!www.vuilen.com 46Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Thầy thuốc nhìn nguời bệnh ái ngại nói: - Nếu có được một đốt ngón chân út của người thanh niên nam, nấu bát cháogạo nếp, ăn vào thì sẽ khỏi bệnh! Người bệnh nói với thầy thuốc: - Ông xem, một đốt ngón chân út của cậu Lâm có được không? Mặt chàng Lâm tái mét đi không còn giọt máu nào, chàng Lâm cướp lờiluôn: - Tôi với ông không có quan hệ gì, từ nay đến lúc chết, tôi không bao giờthèm đến nhà ông! Vừa nói vửa quay ngoắt ra cửa, chàng Lâm ra về. UỐNG CHÈ T rương Tam và Lý Tứ là bạn thân với nhau. Trương Tam là người làmruộng. Lý Tứ là người buôn bán ở phố chợ. Vì hoàn, cảnh kiếm sống khác nhaunên lâu lâu hai người mới gặp nhau. Một hôm vào thời tiết mùa đông, Trương Tam rỗi việc, ra phố thăm Lý Tứ.Bạn thân lâu ngày mới tới, Lý Tứ đón bạn rất nhiệt tình. Việc đầu tiên là phachè mời bạn, Lý Tứ tráng ấm xong, lấy hộp chè Dục Sơn ra pha với nuớc LaTuyền. Người uống chè sành điệu đều biết chè Dục Sơn chỉ có pha với nưức LaTuyền thì mới ngon và đẹp nước. Nếu chè Dục Sơn mà pha với nước khác chè sẽ đắng nhiều hơn chát. Nếunước La Tuyền mà pha chè khác thì nước sẽ xẫm màu, không đẹp. Lâu lâu mới đến thăm nhà bạn Trương Tam thấy cái gì cũng đẹp, gọn gàngsạch sẽ. Trương Tam luôn chú ý nhìn đồ dùng và nhà cửa của Lý Từ. Pha chèđã chín Lý Tứ rót hai chén đưa mời bạn một chén, ngầm có ý khoe chè ngonpha với nước tốt. Trương Tam uống một ngụm khen ngay: - Ngon thật! Lý Tứ mừng trong bung vì bạn là người biết uống chè, khen ngon là phải. LýTứ hỏi Trương Tam:www.vuilen.com 47Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - Anh là người uống chè có bài bản. Xin hỏi anh, ngon vì chè hay ngon vìnước Trương Tam thật thà: - Ngon vì được uống nóng! NÓ TRÊU TỨC TÔI ĐẤY M ột người làm nghề khâu vá, sửa chữa giày ở đầu phố, một hôm khôngcó Việc, thu dọn đồ nghề vào cái túi không có nắp đậy, đeo túi lên vai và đi chơisang đầu phố đằng kia. Sang đầu phố đằng kia, anh thợ giày thấy một cô gáingồi bên vỉa hè, đang lúi húi khâu giày cho khách. Anh thợ giày thấy cô gái khâu giày khá xinh, nảy ra ý định cho cô gái nàysửa giày cho mình để được ngồi gần ngắm nhìn cô gái. Người khách trước đãxong, anh thợ giày ngồi xuống ghế, tụt chiếc giày há mõm ra đưa cho cô gáisửa. Trong khi ngồi ghế, anh thợ giày vô ý để cái túi đựng đồ nghề gần cô gái. Cô gái nhanh mắt, nhìn thấy trong túi củ khách có đủ kim, chỉ, dao, nạo,mụm, keo và một đôi giày cũ đã sửa xong. Cô gái vội vàng xách túi đồ nghề vàcầm cái ghế mình ngồi, đứng dậy và đi thẳng. Anh thợ giày ngẩng lên thấy thìkhông hiểu ra sao, một chân giày một chân đất chạy theo gọi: - Này... này! Cô gái không ngoái đầu lại, cứ thế đi nha ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: