Truyện cười dân gian (4)
Số trang: 0
Loại file: pdf
Dung lượng: 170.78 KB
Lượt xem: 21
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tham khảo sách truyện cười dân gian (4), giải trí - thư giãn, truyện cười phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện cười dân gian (4)Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN BẮT TRỘM DÊ Có một người đàn bà tham lam, thấy nhà hàng xóm có đàn dê đẹp và thỉnhthoảng bán dê lại có tiền mua sắm các thứ, nảy ra ý định bắt trộm một con dêcon của nhà hàng xóm. Bắt trộm được dê rồi người đàn bà này trói con dê vàđút xuống gầm giường và dặn con: - Đừng có nói cho ai biết đấy nhé! Đứa con gật đầu và ra đứng ở ngoài cổng. Một lát sau, nhà hàng xóm đi tìmdê. Người hàng xóm vừa đi vừa chủi, đào gốc bốc rể đứa nào tham lam bắt trộmcon dê con. Khi người hàng xóm mất dê vừa đi vừa chui qua cổng nhà ngườiđàn bà tham lam, đứa con nhà tham lam nói: - Mẹ cháu không bắt trộm dê của bác đâu, bác đừng có đến nhà cháu để tìmdê! Người đàn bà tham lam liền chạy ra cổng, lôi tuột đứa con vào sân mà quát: - Ai bảo mày bép xép? Người hàng xóm nghe thấy như vậy, liền đi vào nhà người tham lam để tìmdê vì đã có ý nghi ngờ nhà này. Thấy người hàng xóm vào, người tham lamhoảng hốt, hai mắt đảo lia lịa. Đứa con nói với người hàng xóm: - Bác ơi, hôm nay, mắt mẹ cháu không giống mắt con dê đang nhốt ở gầmgiường nhà cháu đâu! QUAN HUYỆN DỎM L ão Tạ và lão Nghiêm là hàng xóm của nhau, thỉnh thoảng vẫn chè đithuốc lại, xem chừng cũng thân thiện đấy. Một hôm, lão Tạ nói với lão Nghiêm: - Tôi sẽ mua tất cả hơn trăm mẫu ruộng của làng ta để cho thuê và phát canhthu tô. Lão Nghiêm nói: - Cánh đồng làng ta xưa nay là chỗ chăn vịt của tôi, nay tôi sẽ thả một nghìncon vịt cho nó ăn hết thóc của ruộng ông.www.vuilen.com 25Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Hai người bất đồng với nhau, lúc đầu con vừa phải, càng về sau càng gaygắt, cuối cùng là đưa nhau lên quan huyện để kiện cáo nhau. Cũng vì cả hai người chưa lần nào đến huyện đường, cho nên khi đi qua mộttrường học lớn, có cổng ra vào to cao, hai người cho rằng đây là huyện đường,liền dắt nhau vào trình bẩm. Sau khi nghe thủng câu chuyện và biết hai người này quá thật thà, quá vôtâm, ông giáo có cái đầu hói cao mà hai người nhầm là quan huyện, làm ra dángđường bệ, nói: - Bản quan tha tội cho các ngươi, vì chuyện này đáng lẽ ra phải trình báo lýtrưởng, nếu lý trưởng thấy cần phải lên huyện thì lý trưởng sẽ cho người giảicác ngươi lên đây, không được tự ý vào “huyện đường” như thế này. Cònchuyện đó thì không có gì là khó xử cả, chỉ có điều là hiện nay bản quan chưacó sắc phong bổ nhiệm làm tri huyện. Lão Tạ hỏi ngay: - Vậy thì bây giờ chúng tôi phải làm gì ạ? Quan huyện đầu hói nói: - Thì lão Tạ cứ về làm ruộng, lão Nghiêm cứ về chăn vịt! LINH HOẠT C ó một người bố dạy con cách ăn nói sao cho có tính linh hoạt, không nêncứng nhắc là khẳng định hay phủ định. Người bố bảo con: - Trong giao tiếp hàng ngày, ngôn ngữ là thể hiện trình độ của mọi người,cho nên con nên học cách nói linh hoạt, đừng nên nói dứt khoát như đinh đóngcột, ví dụ nóng - lạnh, có - không, vui - buồn, gầy - béo v.v... Người con chưa rõ, hỏi lại: - Thế nghĩa là thế nào, con chưa hiểu? Vừa lúc đó, có một người hàng xóm sang mượn cái cuốc. Người bố nói vớingười hàng xóm: - Nhà tôi có cái cuốc nhưng lúc có lúc không!www.vuilen.com 26Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Ngườí hàng xóm nghe nói giọng đó là có ý không muốn cho mượn, chẳngnói chẳng rằng ra về. Người bố bảo con: - Đấy nói linh hoạt là nói như vậy, lúc có lúc không. Người con mới vỡ lẽ ra và lẩm bẩm đọc cho nhớ: “Lúc có lúc không”. Một hôm, một người khách đến nhà hỏi người con: - Bố cháu có nhà không? Nhớ lời bố dặn là phải ăn nói linh hoạt, người con trả lời khách: - Lúc có lúc không! VẪN KHÔNG THUÊ M ột ông nhà giàu nọ, tiền của nhiều nhưng không thuê người làm. Việclớn việc nhỏ, nên ngày nào cũng mệt mỏi, vất vả quá. Bạn bè khuyên ông nhàgiàu thuê người làm, còn mình chỉ nên làm những việc nhẹ nhàng trong nhà chophù hợp với sức khỏe để còn sống được lâu mà hưởng phú quý. Ông nhà giàubĩu môi: - Nói dễ nghe nhỉ? Thuê người là mất tiền công, mất cơm ăn, tôi cố làm một tí thì chả mất gì cả gì cả Mọi người đều biết tính keo kiệt, chi li quá đáng của ông nhà giàu. Một hôm, có một người bạn muốn trêu chọc ông nhà giàu, nhưng làm ra bộ rất chân tình và thông cảm, nói với ông nhà giàu. Đúng như ông nói, mất tiền, mất cơm, tốn kém quá! Tôi sẽ giúp ông cho người hầu của tôi sang đây để cho ông sai bảo làm việc. Người này làm rất khỏe và chắc chắn, không ăn cơm không lấy tiền công, được chưa nào? ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện cười dân gian (4)Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN BẮT TRỘM DÊ Có một người đàn bà tham lam, thấy nhà hàng xóm có đàn dê đẹp và thỉnhthoảng bán dê lại có tiền mua sắm các thứ, nảy ra ý định bắt trộm một con dêcon của nhà hàng xóm. Bắt trộm được dê rồi người đàn bà này trói con dê vàđút xuống gầm giường và dặn con: - Đừng có nói cho ai biết đấy nhé! Đứa con gật đầu và ra đứng ở ngoài cổng. Một lát sau, nhà hàng xóm đi tìmdê. Người hàng xóm vừa đi vừa chủi, đào gốc bốc rể đứa nào tham lam bắt trộmcon dê con. Khi người hàng xóm mất dê vừa đi vừa chui qua cổng nhà ngườiđàn bà tham lam, đứa con nhà tham lam nói: - Mẹ cháu không bắt trộm dê của bác đâu, bác đừng có đến nhà cháu để tìmdê! Người đàn bà tham lam liền chạy ra cổng, lôi tuột đứa con vào sân mà quát: - Ai bảo mày bép xép? Người hàng xóm nghe thấy như vậy, liền đi vào nhà người tham lam để tìmdê vì đã có ý nghi ngờ nhà này. Thấy người hàng xóm vào, người tham lamhoảng hốt, hai mắt đảo lia lịa. Đứa con nói với người hàng xóm: - Bác ơi, hôm nay, mắt mẹ cháu không giống mắt con dê đang nhốt ở gầmgiường nhà cháu đâu! QUAN HUYỆN DỎM L ão Tạ và lão Nghiêm là hàng xóm của nhau, thỉnh thoảng vẫn chè đithuốc lại, xem chừng cũng thân thiện đấy. Một hôm, lão Tạ nói với lão Nghiêm: - Tôi sẽ mua tất cả hơn trăm mẫu ruộng của làng ta để cho thuê và phát canhthu tô. Lão Nghiêm nói: - Cánh đồng làng ta xưa nay là chỗ chăn vịt của tôi, nay tôi sẽ thả một nghìncon vịt cho nó ăn hết thóc của ruộng ông.www.vuilen.com 25Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Hai người bất đồng với nhau, lúc đầu con vừa phải, càng về sau càng gaygắt, cuối cùng là đưa nhau lên quan huyện để kiện cáo nhau. Cũng vì cả hai người chưa lần nào đến huyện đường, cho nên khi đi qua mộttrường học lớn, có cổng ra vào to cao, hai người cho rằng đây là huyện đường,liền dắt nhau vào trình bẩm. Sau khi nghe thủng câu chuyện và biết hai người này quá thật thà, quá vôtâm, ông giáo có cái đầu hói cao mà hai người nhầm là quan huyện, làm ra dángđường bệ, nói: - Bản quan tha tội cho các ngươi, vì chuyện này đáng lẽ ra phải trình báo lýtrưởng, nếu lý trưởng thấy cần phải lên huyện thì lý trưởng sẽ cho người giảicác ngươi lên đây, không được tự ý vào “huyện đường” như thế này. Cònchuyện đó thì không có gì là khó xử cả, chỉ có điều là hiện nay bản quan chưacó sắc phong bổ nhiệm làm tri huyện. Lão Tạ hỏi ngay: - Vậy thì bây giờ chúng tôi phải làm gì ạ? Quan huyện đầu hói nói: - Thì lão Tạ cứ về làm ruộng, lão Nghiêm cứ về chăn vịt! LINH HOẠT C ó một người bố dạy con cách ăn nói sao cho có tính linh hoạt, không nêncứng nhắc là khẳng định hay phủ định. Người bố bảo con: - Trong giao tiếp hàng ngày, ngôn ngữ là thể hiện trình độ của mọi người,cho nên con nên học cách nói linh hoạt, đừng nên nói dứt khoát như đinh đóngcột, ví dụ nóng - lạnh, có - không, vui - buồn, gầy - béo v.v... Người con chưa rõ, hỏi lại: - Thế nghĩa là thế nào, con chưa hiểu? Vừa lúc đó, có một người hàng xóm sang mượn cái cuốc. Người bố nói vớingười hàng xóm: - Nhà tôi có cái cuốc nhưng lúc có lúc không!www.vuilen.com 26Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Ngườí hàng xóm nghe nói giọng đó là có ý không muốn cho mượn, chẳngnói chẳng rằng ra về. Người bố bảo con: - Đấy nói linh hoạt là nói như vậy, lúc có lúc không. Người con mới vỡ lẽ ra và lẩm bẩm đọc cho nhớ: “Lúc có lúc không”. Một hôm, một người khách đến nhà hỏi người con: - Bố cháu có nhà không? Nhớ lời bố dặn là phải ăn nói linh hoạt, người con trả lời khách: - Lúc có lúc không! VẪN KHÔNG THUÊ M ột ông nhà giàu nọ, tiền của nhiều nhưng không thuê người làm. Việclớn việc nhỏ, nên ngày nào cũng mệt mỏi, vất vả quá. Bạn bè khuyên ông nhàgiàu thuê người làm, còn mình chỉ nên làm những việc nhẹ nhàng trong nhà chophù hợp với sức khỏe để còn sống được lâu mà hưởng phú quý. Ông nhà giàubĩu môi: - Nói dễ nghe nhỉ? Thuê người là mất tiền công, mất cơm ăn, tôi cố làm một tí thì chả mất gì cả gì cả Mọi người đều biết tính keo kiệt, chi li quá đáng của ông nhà giàu. Một hôm, có một người bạn muốn trêu chọc ông nhà giàu, nhưng làm ra bộ rất chân tình và thông cảm, nói với ông nhà giàu. Đúng như ông nói, mất tiền, mất cơm, tốn kém quá! Tôi sẽ giúp ông cho người hầu của tôi sang đây để cho ông sai bảo làm việc. Người này làm rất khỏe và chắc chắn, không ăn cơm không lấy tiền công, được chưa nào? ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tuyển tập truyện cười đó đây truyện cười giải trí khoa học xã hội sưu tập truyện cười đó đây truyện cười dân gianGợi ý tài liệu liên quan:
-
Tiểu luận: Lý thuyết xã hội học
40 trang 260 0 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 254 0 0 -
Tiểu luận: Tìm hiểu thực trạng giáo dục Đại Học hiện nay ở nước ta
27 trang 206 0 0 -
Tiểu luận: Xã hội học chính trị - xã hội học dân sự
15 trang 126 0 0 -
TIỂU LUẬN: SỰ HÌNH THÀNH VÀ PHÁT TRIỂN XÃ HỘI HỌC ĐỨC CUỐI THẾ KỈ XIX ĐẦU THẾ KỈ XX
40 trang 114 0 0 -
1 trang 67 0 0
-
Tiểu luận: Nhóm Xã Hội Gia Đình
13 trang 65 0 0 -
Đề tài: Xây dựng dự án khả thi hệ thống quản lý thư viện ĐHQG HN
20 trang 62 0 0 -
11 trang 45 0 0
-
29 trang 40 0 0