Hai tên tay chân của Lý Phúc Đạt, vào khoảng canh ba tới thư phòng, không thấy Tiết Lương, vội vàng báo với chủ. Biết được Tiết Lương đã bỏ đi, Phúc Đạt sợ xanh mặt. Thấy nguy cấp, suốt đêm không sao ngủ được, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người ngựa, rồi sau đó thấy tiếng đập cửa thình thình. Mở cửa ra, thấy đèn đuốc sáng rực ập vào, đi sau là hai vị phủ quan, quan thấy Phúc Đạt liền quát thét: - Bắt ngay! Phúc Đạt phân trần mình vô tội. - Ngươi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 1 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 1 (B) Hai tên tay chân của Lý Phúc Đạt, vào khoảng canh ba tới thư phòng,không thấy Tiết Lương, vội vàng báo với chủ. Biết được Tiết Lương đã bỏđi, Phúc Đạt sợ xanh mặt. Thấy nguy cấp, suốt đêm không sao ngủ được, lạinghe thấy bên ngoài có tiếng người ngựa, rồi sau đó thấy tiếng đập cửa thìnhthình. Mở cửa ra, thấy đèn đuốc sáng rực ập vào, đi sau là hai vị phủ quan,quan thấy Phúc Đạt liền quát thét: - Bắt ngay! Phúc Đạt phân trần mình vô tội. - Ngươi là Lý Phúc Đạt, - quan lớn quát, - hiện có Tiết Lương đang tốcáo, còn biện bạch gì nữa! Thấy sự việc bại lộ, Phúc Đạt bèn cúi đầu chịu trói. Quan phủ khóa tấtcả bọn người nhà giải đi. Kiểm tra toàn bộ tài sản, niêm phong cửa, một mặtbáo cho địa phương trông coi, mặt khác giải phạm nhân về dinh quan tra hỏi.Tiết Lương được gọi ra cùng đối chất với Phúc Đạt. Tiết Lương nói rất rạchròi, Phúc Đạt tuy giảo hoạt, nhưng sự thực rành rành, không thể che giấu nổi,đành phải thừa nhận. Quan phủ thấy hắn cung khai, cũng không tra tấn, giam hắn vào ngục,rồi bẩm lên cấp trên xin chiếu chỉ định đoạt. Rồi lập tức gửi văn bản về kinhđô bắt hai đứa con. Thời ấy phủ Thái Nguyên đều có báo tin tức, người tatúm năm tụm ba truyền tin đi khắp mọi nơi rằng: Đời nay có tiền thì kẻcướp cũng được làm quan. Tuy Phúc Đạt bị giam, song vẫn liên hệ thôngsuốt với kinh đô. Ngay đêm ấy đã báo tin cho hai đứa con, bảo chúng trốnchạy đến phủ Vũ Định hầu, nhờ ông ta cứu giúp, nhất định sẽ hậu tạ. QuáchHuân biết tin gửi thư cho Tất Chiêu là quan Tuần phủ Sơn Tây, nhờ ông taphóng thích. Là một kẻ muốn đề cao quyền lục, thấy Quách Huân có thưnhờ cậy, Tất Chiêu ghép luôn Tiết Lương vào tội vu cáo. Các quan thẩmphán ra sức tranh cãi, song vẫn không thể bác bỏ, cuối cùng vụ trọng án thậtlại dần dần trở thành mơ hồ. Đúng lúc ấy quan Ngự sử tiếng tăm lừng lẫy tên là Mã Lục được lệnhtuần du Sơn Tây. Vốn là người thanh liêm, chính trực chưa tới nhiệm sở, MãLục đã nghe thấy vụ án này tuần phủ không chịu chấp hành pháp luật, lại trìhoãn lâu ngày không giải quyết, lập tức ông đưa vụ án Lý Phúc Đạt ra phúcthẩm. Ông cho người tới huyện Quách Đại Châu bắt những người hàng xómLý Phúc Đạt đến nhận mặt, lại đưa giấy đến huyện Từ Câu kiểm tra nơi ởcủa hắn. Kết quả phúc thẩm: Phúc Đạt không phải là người ở đây, hắn đãtới đây từ năm bị truy lùng, hắn đã mạo nhận là họ Trương, đổi tên làTrương Dần. Đâu đâu cũng thấy chứng cứ, sau đó Mã Lục lại bắt Phúc Đạtlấy khẩu cung, thì quả nhiên hắn cung khai đúng như thế. Vụ án đã kết luận, đang định tấu lên Chính pháp, bỗng một hôm quanTuần bổ bẩm rằng: - Vũ Định hầu sai người đưa thư tới. Theo quy định của nha môn, tất cả những thư đã dán kín không đượcbỏ vào hòm thư. Thư của Vũ Định hầu gửi tới tất có sự nhờ vả về vụ án,phải đệ trình ngay lên quan. Sai nhân bước tới trước bàn dâng thư, quan Ngựsử họ Mã bóc ra xem, cười ha hả nói: - Thật là một đại thần quốc thích! Đã nói giúp cho một tên đại tặc, lẽnào ông không hiểu được phép vua! Sai nhân cậy mình là người của phủ Hầu, nói: - Thưa ông lớn, phép vua vốn cần thiết, song e rằng tình riêng cũng rấtcần. Tuần án quát: - Đánh đánh rồi hãy nói sau! Tay chân đồng thanh quát, lôi tuột ra đánh. Bị đánh hai mươi gậy, sainhân đau quá không chịu nổi, van xin tha tội: - Con tự biết đã xúc phạm, xin ngài nể mặt ông lớn nhà con. - Nể mặt chủ mày, đánh thêm hai mươi gậy nữa! - Tuần án đáp. Mã Lục trừng phạt hắn bốn mươi gậy, rồi bảo hắn chống nạng mà về.Sai nhân ôm đầu lủi ra. Tuần án lập văn bản, gửi kèm theo cả bức thư của Quách Huân. GiaTĩnh đế xem văn bản chuẩn y ngay, lại giáng chỉ, quở trách Quách Huân.Đúng là án đã quyết thì phép trời cũng không thể lập được. Nếu như gián quan không tham gia hạch tội, thì việc ấy đã kết thúc.Tiếc rằng phong khí thời Minh, gián quan rất thích tranh luận để tỏ rõ nănglực của mình. Bản thứ nhất không phê lại đệ lên bản thứ hai, bản thứ haicũng không phê chuẩn, thế là cứ tiếp tục dâng bản tấu lên, triều đình cứ rốinhư canh hẹ. Bởi thế vương thân quốc thích có đôi chút sai sót cũng đều sợông. Lúc đầu họ bàn luận về đúng sai, tiếp đó họ lại đề cao chí khí, cốt yếulà thể hiện tài hùng biện của họ. Triều đình chán ngán để lại, không nhắc đếnnữa. Nay thấy Mã Tuần án tấu trình lên, Vũ Định hầu che chở cho kẻ phảnnghịch, viết thư riêng nhờ vả, các quan đều đùng đùng nổi giận. Có ngườinói: - Phúc Đạt giết hàng vạn người, trốn biệt tăm tích, nay tội đã rõ ràng,khép hắn vào tội cực hình vẫn còn chưa xứng. Vũ Định hầu lại quanh co xincho hắn cũng đáng phải trị tội. - Liên hệ với kẻ giặc phản nghịch, - có người nói, - rõ ràng là kẻ nhậnhối lộ của Phúc Đạt, phải chu diệt. Quách Huân cũng khó mà tha được . Những bản vạch tội hắn càng về sau càng ...