Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 10

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 174.05 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bối Hữu Tài ngươi huyện Vạn, nhà nghèo phải đi làm thuê cuốc mướn, tuy ngay thẳng nhưng số phận rủi ro, tí góp được một số tiền, rồi ốm đau bệnh tật. Làm thuê cho nhà giàu hơn mười năm, bốn mươi tuổi mà vẫn chưa thành gia thất. Chủ nhà thương anh nghèo khổ, cho anh ít ruộng trồng cấy coi nương rẫy, không lấy tô. Ông lấy Âm thị, sinh được một con trai đặt tên là Thành Kim. Khi Thành Kim lên năm tuổi thì ông chết, Âm thị ở vậy thờ chồng nuôi con....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 10 Đoán Án Kỳ Quan Chương 10 Chiếc Đầu Gà Mười Năm Bối Hữu Tài ngươi huyện Vạn, nhà nghèo phải đi làm thuê cuốcmướn, tuy ngay thẳng nhưng số phận rủi ro, tí góp được một số tiền, rồi ốmđau bệnh tật. Làm thuê cho nhà giàu hơn mười năm, bốn mươi tuổi mà vẫnchưa thành gia thất. Chủ nhà thương anh nghèo khổ, cho anh ít ruộng trồngcấy coi nương rẫy, không lấy tô. Ông lấy Âm thị, sinh được một con trai đặttên là Thành Kim. Khi Thành Kim lên năm tuổi thì ông chết, Âm thị ở vậythờ chồng nuôi con. Cuộc sống vô cùng khổ sở, vì làm quá sức, ốm liệtgiường, không tiền chạy chữa thuốc thang, nửa năm sau vợ ông cũng quađời. Thành Kim mới mười bốn tuổi, xin chủ chiếc quan tài và nơi chôn cất,lại nhờ người quyên góp tiền gạo, lo ma chay cho mẹ xong thì đi ở chăn trâu. Thành Kim là người gian giảo, xảo quyệt, ngành ngạnh, phải đổi chủtới hai ba lần. Hơn hai mươi tuổi mới dành dụm được hơn mười quan tiền,rồi thuê được hai gian nhà tranh, nhờ người mối lái lấy được người vợ. Lúcđó Trác Đại có một người con gái, tên là Vũ Hoa, vì quá kén chồng, nênmười sáu mươi bảy tuổi vẫn chưa có một người nào nhòm ngó. Nay thấyThành Kim ngỏ ý, cô bằng lòng ngay. Vũ Hoa là người hiền thục, về nhàchồng chịu thương chịu khó, thấy nhà chồng nghèo, gắng công nuôi lợn, dệtvải, may vá lo kiếm thêm tiền giúp đỡ chồng. Từ khi lấy vợ, chi tiêu tronggia đình càng tốn kém, buôn bán lời lãi hằng năm, rau cháo không đủ nuôinhau. Một hôm Thành Kim than thở với vợ - Nghĩ rằng kiếp ta sinh ra phải chịu khổ sở không biết đến bao giờmới được mở mày mở mặt! - Người ta thường nói: Cự phú là do mệnh, - Vũ Hoa nói, - ngườikhá giả là do cần cù. Chỉ cần vợ chồng ta cùng chịu khó chịu khổ kiếm tiền,tuy không dám nói là mua vườn tậu ruộng, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. - Tôi nghĩ rằng, - Thành Kim nói, - người ta sống trên đời phải làmnên cơ nghiệp, tuy không dám mong lầu son gác tía, kẻ hầu ngươi hạ, nhưngcũng phải có ruộng vườn, có nhà cao cửa rộng, thì mới gọi là đáng mặt trêncõi đời này. - Không sợ nghèo, - Vũ Hoa nói, - mà chỉ sợ không có chí, nếu anh cóchí thì trời cũng có mắt, khổ tận ắt phải cam lại. - Xem ra việc buôn bán ở đây, - Thành Kim nói, - chẳng ăn thua gì,phải đi buôn xa, may ra mới phất lên được. - Buôn bán là việc lớn, - Vũ Hoa nói, - bởi thế thiếp không dám gàn.Song bỏ mặc vợ ở nhà một mình sao được. - Ta biết nàng vốn cần kiệm, hiền thục, có thể tự xoay xở đi kiếmsống. Nay phải chịu khó chịu khổ, thì sau này mới nhàn nhã được. Một hôm, Thành Kim nghe thấy vùng Hồ Quảng bị hạn hán, thóc đắtvải rẻ, Giang Nam được mùa, gạo rẻ vải đắt. Anh rất mừng, muốn tới HồQuảng buôn gạo, vải. Bèn mua rượu thịt mang về, bảo vợ làm bữa, vừa ănuống vừa chuyện trò: - Nàng hãy ngồi xuống đây tôi bàn chút việc. Chỉ vì tôi vận rủi, sinhra đã chịu biết bao khổ sở. Cha mẹ qua đời không có cái chôn, phải vaymượn xin xỏ khắp nơi để có tiền lo ma chay cho cha mẹ. Vất vả lắm mớikiếm đủ tiền trả nợ, còn dư đôi chút buôn vải. Buôn bán cò con mười nămtrời mới tích góp được sáu mươi ba đồng. Từ ngày cưới nàng về, lo ăn lomặc cũng thật gian truân. Bữa bữa cũng chỉ được lưng vực bát, rau cháo màthôi. Quanh năm quần áo cũng chỉ nhất mảnh, vá chằng vá đụp. Ta nghĩ rằng,nghèo phải vươn lên, rồi sẽ có ngày sung sướng. Hơn nữa xem ra buônchuyến với buôn ngồi hoàn toàn khác nhau, chỉ có đi xa mới có thể kiếm tiềnnhanh chóng được. - Anh ạ! - Vũ thị nói. - Việc buôn bán thì nơi gần cũng có thể kiếmđược tiền, tội gì phải trèo đèo vượt suối đi xa. - Buôn gần lãi chả được là bao, - Thành Kim nói, - vặt mũi đủ đútmiệng. Tôi mua thuốc tới Hồ Quảng bán, rồi mua vải tới Giang Nam.Thuyền về chở gạo rất thuận tiện, xem ra lãi gấp hai, ba lần. Ngày về khó màđịnh trước được. Nàng ở nhà cứ yên tâm đừng lo nghĩ gì. - Anh đi cũng phải liệu về cho sớm. - Vũ thị nói. - Nàng ở nhà chịu thương chịu khó, tự lo lấy cuộc sống cho riêngmình, - Thành Kim nói, - sớm tối phải chú ý đến cửa nẻo. Nhất thiết phải giữmình đừng ra ngoài. Phải cẩn thận đề phòng bọn du đãng làm ô nhục thanhdanh, xấu chàng hổ ai. Lần này ta đi có thần tài phù hộ, nhất định lưng vốncó bạc vạn mới trở về. Ăn uống xong họ đi ngủ. Hôm sau họ chuẩn bị tiền nong mua dượcliệu địa phương, lo sẵn cho vợ hai tháng lương thực, chọn ngày tốt lênđường. Vũ Hoa nuôi được đời gà, một trống, một mái. Thấy chồng đi xa,nàng giết con mái làm cơm tiễn chổng. Thành Kim thấy thế nói: - Nàng giết con gà mái, còn con gà trống hãy cố mà nuôi, chờ khi nàotôi về giết cúng thần tài. Vũ Hoa mời chồng ngồi vào mâm, tay rót rượu, mà nước mắt cứ ứara: - Thấy chàng đi xa, em không sao cầm nổi nước mắt. Vợ chồng sốngvới nhau đã tròn ba năm, ân ái như biển cả. Đi buôn là việc trọng, em là vợkhông dám can ngăn. Hôm nay trước lúc lên đ ...

Tài liệu được xem nhiều: