Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 11

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 170.51 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 8,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phụ nữ hãy nêu cao danh tiết Cần chi tô lục với chuốt hồng. Những người dâm đãng thường diêm dúa Lụy đến chồng con, họa đến thân.Thôn Lạc Gia, huyện Cao Bình, có một người tên là Lạc Niên Phong, vợ là Kim thị, sinh được một người con gái tên là Diễm Cô, dung mạo xinh đẹp. Vợ chồng quý như vàng. Lúc nhỏ cứ để mặc nó ăn diện, lớn lên lại cứ mặc nó chơi bời, chẳng cho tập tành nữ công gia chánh, nhưng mồm mép thì chua ngoa đanh đá. Khi còn nhỏ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 11 Đoán Án Kỳ Quan Chương 11 Bắt Gió Nam Phụ nữ hãy nêu cao danh tiết Cần chi tô lục với chuốt hồng. Những người dâm đãng thường diêm dúa Lụy đến chồng con, họa đến thân. Thôn Lạc Gia, huyện Cao Bình, có một người tên là Lạc Niên Phong,vợ là Kim thị, sinh được một người con gái tên là Diễm Cô, dung mạo xinhđẹp. Vợ chồng quý như vàng. Lúc nhỏ cứ để mặc nó ăn diện, lớn lên lại cứmặc nó chơi bời, chẳng cho tập tành nữ công gia chánh, nhưng mồm mép thìchua ngoa đanh đá. Khi còn nhỏ, Lạc Niên Phong đã hứa gả cho QuáchNgạn Trân. Nhà Quách nghèo, cha thường đi buôn bán xa, Ngạn Trân theocha nên cũng biết buôn bán. Cha già yếu, giao việc buôn bán cho Ngạn Trân,còn ông thì về mua ruộng cày cấy. Lúc nhỏ, Ngạn Trân ít học hành, chỉ thíchngắm đàn bà con gái, thích chuyện phòng the. Trong làng xảy ra việc gì haykhiêu khích, đâm bị thóc, chọc bị gạo, để họ thù hằn, kiện cáo nhau. Hắnthường lui tới ngõ liễu đường hoa, không tin vào nhân quả báo ứng. May màbuôn bán kiếm được nhiều lời chưa từng lỗ vốn bao giờ. Cha anh ta biếtđược, khuyên rằng: - Người ta sống trên đời, thì hiếu thảo là cái thiện hàng đầu dâm đãnglà cái xấu nhất trong các thói xấu. Cái nợ về dâm đãng nhất định phải trả,gần thì vợ phải trả, xa thì con cháu phải trả, đến nỗi bại hoại cả thanh danh,hết của, mất người. Xưa nay, việc báo oán về gian dâm là ghê gớm hơn cả.Con phải giữ mình hết sức thận trọng. - Lão già thật lắm mồm, - Ngạn Trân nói, - việc buôn bán cứ một vốnmột lãi tôi giao đầy đủ, cớ sao ông cứ đặt điều. Xin hỏi ông rằng, việc gì màchẳng cần tiền? - Không mắc thì tốt, - người cha nói, - mà đã mắc rồi thì đừng táiphạm. - Nếu tôi có sai phạm thì trời báo ứng, mất đầu là cùng chứ gì. - NgạnTrân thuận miệng nói. Cha chửi ầm lên: - Chẳng qua là tao khuyên mày, chứ ai thách đố với mày! Năm ấy, người cha cưới vợ cho hắn. Diễm Cô về nhà chồng, suốtngày ngắm vuốt, chẳng chịu làm gì. Mẹ chồng khuyên nhủ bảo ban, chờ mãikhông được phải tự làm thay. Mọi việc đều phải chỉ bảo từng li từng tí.Diễm Cô rất ghét, đêm đêm thủ thỉ với chồng, rằng mẹ đày đọa mình. NgạnTrân quá mê đắm, cũng chẳng dạy bảo vợ. Thấy mẹ sai vợ làm việc này việcnọ, bèn nói: - Bà già lắm mồm, đứa con dâu còn non xương non da, sao bà cứ sailàm suốt ngày, việc trong nhà làm cả ngày cũng không hết được! - Thì chẳng qua tao yêu quý nó, mới dạy nó làm cho quen đi, - mẹ nói,- để sau này khỏi phải tan cửa nát nhà. Đã như thế thì từ nay tao cũng chẳngthèm nới nữa, xem ai sẽ hại ai! Về sau phàm có việc gì Ngạn Trân đều làm thay và cũng không làmviệc đồng áng nữa. Diễm Cô biết được tính chồng, càng lười nhác, ngaychiếc chổi đổ cũng không dựng lên. Mẹ thấy con bênh vợ chằm chằm, cũngchẳng nói nhiều. Cha thấy như thế không được, bèn giục con đi buôn, nóimãi tới nửa năm nó mới chịu đi. Diễm Cô về nhà mẹ đẻ. Khi nào chồng vềmới về. Qua hai năm, mẹ thúc giục quá, mới cãi nhau với chồng, không chochồng đi. Ngạn Trân thấy nhiều lãi, đi thêm mấy chuyến nữa. Diễm Cô thấychồng ở ngoài chơi gái, chửi vỗ vào mặt chồng: - Ngươi là đàn ông mà bạc tình bạc nghĩa, chỉ cốt đi xa để ăn nằm vớihết đứa này đến đứa khác, mặc ta ở nhà vò võ một mình, suốt ngày cứ nhưđứa câm, ban ngày làm việc tối mắt tối mũi, đêm đến bên đông bên tâyngười ta hú hí với nhau, ta một thân một mình trùm chăn ngủ, mắt cứ chongchong cho đến sáng, sao mà không đau lòng. Nếu lại đi, thì ta liều chết vớingươi. - Con ơi, - người cha nói, - người ta ở trên đời, sĩ nông công thương,mỗi người một nghề. Chồng con mỏng lực, không buôn bán thì ở nhà ômnhau mà chết à. - Tôi hiểu rồi, - Diễm Cô nói, - cha con ông vào hùa nhau để giết chếttôi! Bố chồng nói mấy câu, thế là Diễm Cô gào lên, vừa khóc vừa chửi bới.Bố chồng uất quá hộc máu mồm, thế rồi ông bàn với con, buôn bán ngay tạiquê. Ngạn Trân mua một quầy hàng ở dốc Đại Thụ, cách nhà hai mươi dặm,sáng đi tối về, buôn được mấy năm, kiếm được hơn trăm quan tiền. Một hôm, trời đã tối mà Ngạn Trân vẫn chưa về. Cha bảo người làmcông cùng với đứa con ở đi đón. Đi được sáu bảy dặm, bỗng thấy một ngườicầm chiếc cán cuốc đi tới, người làm công vội hỏi: Ai đấy?. Người ấy nóirằng: - Mày... mày không biết tao là ông Lã ư? Người làm công soi đèn, thì đó là Lã Quang Minh người cùng làng,khắp người đầy máu, tay cầm chiếc cán cuốc. Người làm công nói: - Vì sao người ông lắm máu thế? - Mày hỏi tao mía lắm nước ư? Tao không trồng mía sao có nước!? Người làm công thấy gã say mèm, ngỡ là hắn ngã, bèn nói: - Ông vấp ngã à? - Tao... Tao chưa mua được dao. - Gã nói. - Thôi, ông cút đi!. - Người làm công nói. - Tao... Tao hô ...

Tài liệu được xem nhiều: