Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 12

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 190.20 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 13,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngoài cửa non xanh nước biếc, Đường xa rong ruổi mịt mù. Đi đường không ngại khó, Phút chốc chồng bắc vợ nam. Thôi thôi đừng khóc nữa, Nhân duyên cuối cùng chẳng đoạn tuyệt đâu. Đây là bài từ Như mộng lệnh, nói rằng trên đời vợ chồng gắn bó như keo sơn, vốn chỉ mong bách niên giai lão. Song trong đó vận mệnh khác nhau, hoặc là đàn ông cứng số sát vợ hoặc là đàn bà tinh tướng sát chồng. Trong sách tướng số có ghi: "Nam gặp Dương Nhân thì hại vợ, nữ phạm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 12 Đoán Án Kỳ Quan Chương 12 Vương Phu Nhân Mơ Thấy Ba Ba. Điều Ly, Hợp Số Trời Đã Định Ngoài cửa non xanh nước biếc, Đường xa rong ruổi mịt mù. Đi đường không ngại khó, Phút chốc chồng bắc vợ nam. Thôi thôi đừng khóc nữa, Nhân duyên cuối cùng chẳng đoạn tuyệt đâu. Đây là bài từ Như mộng lệnh, nói rằng trên đời vợ chồng gắn bó nhưkeo sơn, vốn chỉ mong bách niên giai lão. Song trong đó vận mệnh khácnhau, hoặc là đàn ông cứng số sát vợ hoặc là đàn bà tinh tướng sát chồng.Trong sách tướng số có ghi: Nam gặp Dương Nhân thì hại vợ, nữ phạmThương Quan phải tái giá. Mệnh đã định như thế thì không sao thoát được.Trong đó cũng có trường hợp chồng không khắc vợ, vợ cũng không khắcchồng mà đột nhiên gặp biến cố, thế là hai vợ chồng đang sống cuộc đờingọt ngào như mật, không rời nhau nửa bước, phút chốc sẻ nghé tan đàn. Vợchồng chẳng khác nào như chim cùng tổ khi gặp hạn lớn tới, mỗi người baymột phương trời. Cũng có thể sau khi chia ly, đoạn tình đoạn nghĩa, không bao giờ sốngvới nhau nữa, âu cũng là chuyện bình thường không lấy gì làm lạ. Chỉ cóngười nhân duyên chưa đứt, sau này lại trở lại với nhau, há chẳng phải làchuyện mới lạ sao? Ngày xưa đời Đường có vị Ninh vương, em hoàng đế Huyền Tông.Dựa vào thế thân vương ông ta kiêu ngạo hống hách ngang tàng tham dâmhiếu sắc. Ngoài cửa vương phủ có vợ một người bán bánh, dáng người tầmthước trắng trẻo xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt thanh tú, nước da trắng ngần,môi đỏ như son, đôi tay nõn nà tựa ngó sen, đôi chân nhỏ nhắn như đôi châncủa Phiên Phi(1) mỗi bước đi như nở một bông sen. Ninh vương thấy nàngnhư bị hút mất hồn, liền sai người gọi vào phủ đường. Người phụ nữ ấy tuygắn bó với chồng như keo son, song vì Ninh vương cưỡng bức buộc phảituân lệnh. Nếu người bình dân phạm phải việc này, nặng thì ghép vào tộigian dâm, nhẹ thì coi như lừa gạt, nhất định mắc trọng tội. Song ông vốn làthân vương thì ai dám khép tội? Còn như câu Con cháu thuộc dòng dõi nhàvua cũng khép tội như dân thường, thì đó là những điều trống rỗng chỉ nóimà không thi hành, chẳng có chút can hệ gì. Từ khi chiếm được người đànbà này, suốt ngày dâm dục, không một ai được sủng ái như nàng. Tất cảnhững cô gái yêu kiều xinh đẹp trong phủ Ninh vương coi như bùn đất.Đúng là tình nhân chẳng khác nào Tây Thi, không ai tranh giành được. (1) Phiên Phi: Phi của Đông Hôn Hầu, Nam Tề Đông Hôn Hầu đã xâyba cung điện cực kỳ xa hoa cho nàng ở, lại đúc những hoa sen bằng vàng đểnàng đi. Xuân qua thu tới, thoáng cái mà đã hơn một năm, niềm hoan lạc đã tớicực điểm thì mùi vị cũng dần dần trở thành bình thường. Vào một hôm đangdịp tháng Ba, hoa hải đường nở rộ. Ninh vương ngắm hoa uống rượu, vợngười bán bánh ngồi bên cạnh thưởng hoa, tự nhiên nước mắt trào ra. Thấythế Ninh vương bèn hỏi: - Nàng sống trong vương phủ của ta so với cuộc sống long đong đượcbữa sớm lo bữa tối ở nhà gã bán bánh lại không gấp hàng ngàn lần sao? Cógì đáng phiền lòng đâu mà khóc? Vợ chàng bán bánh bèn quỳ xuống nói: - Nếu tiện thiếp sinh ra và lớn lên tại vương phủ thì chẳng phải lo nghĩgì, song trước đây thiếp là vợ người bán bánh, bởi thế thiếp chạnh lòng màkhóc. Ninh vương vội đỡ dậy, nói: - Tại sao trước đây nàng không chạnh lòng, nay ta mới thấy nàng nhưthế? - Bởi vì, tiện thiếp là con gái nơi thôn dã, chỉ biết hoa đào hoa mận,hoa lê chứ cứ biết hoa hải đường thế nào đâu. Xưa kia thiếp cùng chồng bánbánh trước cửa phủ đường, thấy người trong vương phủ gánh hoa hải đườngđi qua. Đời thiếp chưa từng nhìn thấy hoa hải đường bao giờ nên mới bảochồng ngắt một bông cho thiếp cài đầu. Chồng thiếp vừa bước tới ngắt hoathì bị người trong phủ đánh cho một gậy vào vai, nói: Hải đường trongthiên hạ đều có sắc mà không có hương, chỉ có hải đường ở Xương Châu làcó sắc có hương thôi. Ta vâng lệnh đại vương tới Xương Châu hái hoa vềmà ngươi to gan lớn mật dám thò tay hái. Lúc ấy thiếp chỉ biết tự oán tráchmình, vì mình mà chồng bị đánh. Nay thiếp thấy hoa hải đường trong vươngphủ cho nên nhớ tới chồng, nước mắt cứ trào ra. Ninh vương thấy thế bỗng mủi lòng, nói: - Nay nàng còn nghĩ tới chồng, đó là điều tốt. Ta sẽ truyền lệnh chochồng nàng tới đây gặp nàng có được không? Vợ người bán bánh quỳ xuống nói: - Nếu được gặp chồng một lần thì thiếp dẫu chết cũng không còn ânhận nữa. Nghe xong Ninh vương gật gật đầu đỡ nàng dậy, ngay lập tức chongười đi gọi. Lát sau chồng nàng tới, quỳ xuống bên khóm hoa. Anh bánbánh tuy quỳ trong vương phủ, song vẫn nhìn vợ bằng con mắt lạnh lùng,không dám khóc mà cũng không dám ngước mắt nhìn. Ai ngờ người vợ thấychồng gào lên khóc nức nở, không hề sợ hãi. Tuy Ninh vương sống p ...

Tài liệu được xem nhiều: