Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 12 (B)

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 194.59 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 9,000 VND Tải xuống file đầy đủ (18 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Kiều thị im lặng gục đầu khóc, Hoa thị chợt nhìn thấy chiếc trâm vàng bèn len lén rút lấy. Kiều thị biết được ngẩng đầu lên thì chiếc trâm đã nằm gọn trong tay Hoa thị. Kiều thị vội vàng cướp lấy thì người đàn bà kia đã vụt bỏ chạy. Kiều thị mất chiếc trâm, gào lên khóc, nghĩ: "Đây là vật sính lễ của chồng, là vật báu ta đã dùng đâm kẻ cướp để cứu mình, nay rơi vào tay người khác, chắc vợ chồng sau này sẽ không được gặp nhau nữa". Nàng chỉ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 12 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 12 (B) Kiều thị im lặng gục đầu khóc, Hoa thị chợt nhìn thấy chiếc trâm vàngbèn len lén rút lấy. Kiều thị biết được ngẩng đầu lên thì chiếc trâm đã nằmgọn trong tay Hoa thị. Kiều thị vội vàng cướp lấy thì người đàn bà kia đã vụtbỏ chạy. Kiều thị mất chiếc trâm, gào lên khóc, nghĩ: Đây là vật sính lễ củachồng, là vật báu ta đã dùng đâm kẻ cướp để cứu mình, nay rơi vào tayngười khác, chắc vợ chồng sau này sẽ không được gặp nhau nữa. Nàng chỉmuốn chết đi cho rảnh chứ không muốn lấy người khác, nàng khóc như mưanhư gió rồi mê man thiếp đi. Nàng mơ thấy một con ba ba lớn bò đến bênmình. Trước đây Kiểu thị thường hay làm thịt ba ba, thấy con ba ba lớn nàngbèn cầm một con dao làm thịt. Con ba ba vươn cổ cất đầu lên, sợ quá Kiềuthị rụt tay lại. Kiều thị nhớ tới chiếc trâm cài trên đầu, cũng không biết làmsao chiếc trâm lại đang ở trong tay mình, nàng ném chiếc trâm ấy vào con baba, song thấy tiếc bèn chạy theo nhặt lấy, thì không thấy chiếc trâm đâu cả.Tìm khắp nơi, chỉ thấy con ba ba ấy vươn cổ cất đầu lên nói: Bà Kiều, bàKiều ơi! Bà đừng thương tôi làm gì, hãy giết thịt tôi rồi nấu ngay đi. Bàđừng tiếc chiếc trâm làm gì. Tìm thấy cũng tốt mà không tìm thấy cũng thôi.Bà đừng nghĩ đến chồng nữa, ông Vương này không dứt được, mà ôngVương kia cũng không bỏ được. Thấy ba ba nói, Kiều thị rất lạ, dùng daochặt vào người nó, song bị nó cắn chặt lấy cổ tay, đau đớn không sao chịunổi, rồi tỉnh giấc. Kiều thị nghĩ: Thường ngày chồng mình thích ăn ba ba,mình thường hầm thịt ba ba cho anh ấy, nhất định là do mình sát sinh quánhiều nên nay đến nỗi vợ chồng phải chia lìa đôi ngả, âu cũng là do quả báochăng?” Đang nghĩ ngợi như thế thì Hoa thị đến hỏi: - Có bằng lòng hay không thì nói ra, đừng làm lỡ việc người ta. Không còn cách nào khác Kiều thị đành miễn cưỡng nghe theo. TriệuThành lại nghĩ: Con mẹ này rất ghê, nếu tới đó nó cứ tuồn tuột nói hết ra,mà quan lại họ bảo vệ nhau, đột nhiên trở mặt, đến hỏi tội ta thì quả là nguyhiểm. Vậy không thể cho họ biết được tung tích của mình. Rồi hắn dặn kẻmôi giới chỉ nói mình là người họ Hồ. Bọn này đều là kẻ cùng hội cùngthuyền, chúng hiểu ý nhau. Tên mối đến thuyền Vương Tri huyện, hẹn ngàymai tri huyện đích thân tới xem mắt. Triệu Thành đến một nơi vắng vẻ thuêmột chỗ ở, đưa Kiều thị và vợ tới đó. Đến trưa hôm sau, Vương Tùng Cổ vàngười mối tới, nhìn kỹ Kiều thị, thấy nàng có nhan sắc, dáng vẻ lại kiềudiễm ông rất vừa ý, rồi đi ngay. Lát sau người mối dẫn đến mười người, đưaba mươi vạn đồng sính lễ. Việc đã đến nước này, Kiều thị đành phải chảiđầu, ngậm hờn nuốt tủi lên kiệu. Tuy không phải chết vì thủ tiết, mà lại cómối lái cưới xin hẳn hoi, điều ấy còn hơn là chết dần chết mòn ở nhà TriệuThành. Cũng cần biết rằng Kiều thị lấy người khác cũng là thất tiết. Songnếu ở nhà Triệu Thành thì luôn luôn bị coi giữ chặt chẽ, muốn chết cũngkhông chết được. Nhưng tới đây còn có thể nghĩ cách để báo thù. Giả dụ nhưchết thật thì sau này vợ chồng sao được gặp nhau mà trả thù rửa hận? Thuởấy có người đã làm một bài thơ tứ tuyệt, nói về Kiều thị bị bắt, song biếttòng quyền, đó là điều rất đúng. Bài thơ như sau: Ở tạm Lâm An được mấy ngày, Tự nhiên mưa gió phải rời ngay. Đông không ở được sang tây ở, Khi đến được đông trăng về tây. Kiều thị lên kiệu, ra khỏi thành Lâm An, Vương Tùng Cổ ép thuyềnvào bến đò. Kiều thị lên thuyền và họ trở thành vợ chồng. Vương Tùng Cổvốn muốn lấy thiếp để mong được đứa con, vì thấy Kiều thị là người nhansắc nên khi chăn gối không thể tránh khỏi quá độ. Kiều thị vốn là người biếtthi thư lễ nhạc bỗng chốc bị cưỡng đoạt, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mỗi khibị Vương Tùng Cổ hỏi, nàng chỉ miễn cưỡng ậm ừ chứ thực ra thẳng vui thúgì. Vương Tùng Cổ nghĩ rằng đó chỉ là sự e thẹn ban đầu, chứ có ngờ đâutrong lòng Kiều thị đang ngổn ngang trăm mối, không thể chiều theo ýVương Tùng Cổ được. Đã cưới được thiếp rồi, Vương Tùng Cổ bèn nhổ neo,qua Đồng Lô, Phú Dương, đi thẳng tới Tam Cù. Vì sao gọi là Tam Cù? Vìxưa kia trận lũ đột ngột xảy ra, chia thành ba dòng nên gọi là Tam Cù. VùngTam Cù thuộc địa phận Ngưu Nữ. Thời Xuân Thu thuộc đất Bỉ Cô Miệt ViệtTây; thời Tần gọi là Thái Mạt; thời Đông Hán gọi là Tân An; thời Tùy gọi làTam Cù; thời Đường gọi là Cù Châu, tới triều Tống vì phủ Cù Châu cóthành nên Tây An là huyện đứng đầu. Vương Tùng Cổ đến nhậm chức tạiTây An, sau khi tới yết kiến các cấp trên, ông bắt tay giải quyết những việcdân sự. Tất cả những việc tranh chấp về tiền thóc, hôn nhân, ruộng đất... ôngđều giải quyết có tình có lý và quét sạch những tên độc ác, gian trá sâu mọt,minh oan cho những người dân vô tội. Bởi thế được muôn dân cảm phục,tôn ông là bậc thánh nhân. Ông là người thanh liêm, không tơ hào đến củadân. Cuộc sống của ng ...

Tài liệu được xem nhiều: