Ngô Đan Dương Doãn Tôn Hử bị tay chân là Đới Viên, Cừu Lãm giết, bức vợ là Từ thị phải lấy hắn. Từ thị lấy cớ là đang có tang, hẹn bao giờ mãn tang sẽ lấy. Sau đó Từ thị ngầm tính kế với người tâm phúc của chồng. Đến ngày hẹn, quả nhiên thấy Từ thị ăn mặc rất đẹp, thản nhiên nói cười như không. Đới Viên nghĩ Từ thị là đàn bà, chắc không gây tai họa, liền sai người tới thăm dò. Thấy Từ thị ăn mặc rất đẹp cười nói tự nhiên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 13 Đoán Án Kỳ Quan Chương 13 Nói Bừa Nên Thiệt Mạng Kiên Nhẫn Được Minh Oan Ngô Đan Dương Doãn Tôn Hử bị tay chân là Đới Viên, Cừu Lãmgiết, bức vợ là Từ thị phải lấy hắn. Từ thị lấy cớ là đang có tang, hẹn bao giờmãn tang sẽ lấy. Sau đó Từ thị ngầm tính kế với người tâm phúc của chồng.Đến ngày hẹn, quả nhiên thấy Từ thị ăn mặc rất đẹp, thản nhiên nói cười nhưkhông. Đới Viên nghĩ Từ thị là đàn bà, chắc không gây tai họa, liền saingười tới thăm dò. Thấy Từ thị ăn mặc rất đẹp cười nói tự nhiên lại càngkhông nghi ngờ, bèn ăn mặc rất sang trọng vào phủ cầu hôn. Tới nơi vừamới chào hỏi thì Từ thị nói: - Các người đâu? Từ thị vừa nói dứt lời thì người hai bên xông tới, chặt đầu Đới Viên.Nhân lúc không để ý tới, họ cũng giết luôn Cừu Lãm. Từ thị thay lại tangphục, dâng hai chiếc đầu lên cúng chồng rằng mình đã trả được mối thù.Một con người vừa can đảm vừa khôn khéo, xứng đáng là đấng trượng phutrong nữ giới. Sau đó có Tạ Tiểu Kiều, một người từng báo thù cho cha và anh, cóthể sánh ngang với Từ thị. Còn ở chỗ khác lại thấy có chuyện vợ báo thù chochồng. Ngột Mộc Bộ vợ chết, đã giết chồng người, lấy vợ người ta làm vợkế. Người ấy rút dao đâm Ngột Mộc. Ngột Mộc hỏi vì sao, người ấy bảo tatrả thù cho chồng. Ngột Mộc không giết người đàn bà ấy mà đuổi đi rồi lấyvợ khác. Người đàn bà ấy tuy không hầu hạ kẻ thù, song cũng không biết tựbảo vệ mình để báo thù. Lại có một Tổng binh ở Quảng Đông, giết người rồicướp vợ làm thiếp. Nhân lúc hắn vào ngủ người đàn bà ấy cũng rút dao giết,Tổng binh sợ quá bỏ chạy. Đúng lúc ấy đứa ở đóng cửa, giữ người đàn bà lại,song không dám giết. Đến khi Tổng binh cho người tới bắt thì người đàn bàấy đã tự vẫn. Đó là những người không quên chồng, không để thân mình bịô nhục, song không trả thù được. Nếu như họ suy tính kỹ, biết rằng trướcmắt không thể địch nổi thì sao không chờ sau này, chẳng chóng thì chầymình cũng minh oan được cho chồng, chứ không nên liều mình cho hả nổigiận nhất thời. Nếu được thế thì người đàn bà này có thể sánh ngang với Từphu nhân, Tạ Tiểu Kiều. Chồng oan, thề tất báo, Con cái nhờ ai nuôi? Nhẫn nhục gần mười năm, Đèn tàn đêm nuốt hận. Chỉ ghét bọn bất lương, Coi ta như gà mái. Có chí ắt trả thù, Phép vua không mất được. Chồng chết con vẫn còn, Con còn thù sẽ trả. Đẹp thay nữ anh hùng, Được muôn đời ca ngợi. Người đàn bà này họ Tiền, vốn là con gái của một vị thân hào. Chồngchị họ Thủy, là họ có tiếng ở Thanh Hà. Bố chồng hiếu liêm(1) từng làmquan châu huyện. Gia đình nhà chồng giàu có được ba người con trai, contrưởng là Bá Tấn, con thứ là Trọng Duy, chồng chị là con út tên là PhúcMiện. Thuở nhỏ ba anh em thường chơi với nhau, anh đôi khi bắt nạt em, vàem cũng có khi hỗn láo, song chẳng bao giờ để bụng, cãi nhau xong rồi thôichứ không hề hiềm khích nhau. Đến khi mười bốn mười lăm tuổi, có khi anhlên mặt dạy bảo em, còn em thì ghét anh, tỏ ra ta đây người lớn. Đôi khi tỏra ta là chủ thì anh cho rằng em khinh thường mình, điều ấy cũng chẳng ngạigì. Song đến khi lập gia đình thì lòng dạ họ thay đổi hẳn. Trong ba nàng dâuthì ai cũng tỏ ra kiêu căng về gia thế của mình, có người thì tự hào về nhânphẩm, có người thì lên mặt vì tiền của, có người thì tự mãn về tài năng, thêmvào đó mẹ chồng lại kẻ trọng ngươi khinh và bọn nô tì thường hay xúc xiểm,làm lộn bậy cả lên. (1) Hiếu liêm: cử nhân. Suối kia vốn cùng nguồn, Sau chia thành nhiều nhánh. Theo thế đất vòng vèo, Không bao giờ hợp lại. Trong ba anh em, thì Bá Tấn lấy vợ ngay từ khi cha chưa làm hiếuliêm, vợ là con một nhà nho nghèo, đó là một người rất tiết kiệm, biết yêuquý tiền bạc. Bá Tấn cùng cha đồng cam cộng khổ, và cũng không thoátkhỏi cảnh vất vả trong nhà. Rất may cha thi đỗ, mới kiếm được chút chứcsắc, song cũng chỉ được cái tiếng mà thôi chứ không chịu học hành, khôngchịu giao thiệp với ai, anh ta chỉ là thần giữ của. Trọng Duy vốn có chút tàivặt, được cha cưới vợ cho khi vừa mới đỗ đạt. Vợ Trọng Duy là con một nhàgiàu, có nhiều của hồi môn, bởi thế Trọng Duy kết thân với những danh sĩ.Thúc Miện lại được cha cưới vợ sau khi ông đã làm quan. Cho nên bố vợ làmột danh gia vọng tộc, Thúc Miện nhờ vào thế lực cha nên học hành thànhđạt. Theo Bá Tấn nói, trong ba người thì hai em không biết nỗi gian nan vấtvả, không biết được cái gian truân của công việc trong nhà. Trọng Duy thìchê cười anh cả là một gã keo kiệt, em út là đứa khinh bạc. Thúc Miện khinhbỉ anh cả là kẻ bẩn thỉu, bụng dạ xấu xa, anh hai là kẻ tham danh, bất tài. Baanh em họ dần dần trở thành: Thế như nước với lửa, Dần dần thù địch nhau. Không ngờ từ sau khi họ có vợ thì mâu thuẫn ngày càng sâu sắc VợBá Tấn là Cao thị, nói: - Ta là dâu ...