Thấy thế Tiền thị nghĩ: "Những tên tâm phúc của hai người ấy là Lai Phúc, Lai Thọ, Tiến Quý, Văn Đồng vẫn đang đứng ở đây chắc hai người này đã đánh chết chồng mình. Song họ khoác vào cổ cha. Ta là đàn bà, lại một thân một mình thì biết đâu mà kêu oan. Nếu ta không biết thân phận thì sẽ bị họ hãm vào chỗ chết, ba đứa nhỏ cũng không còn đường sống, và mối oán thù như biển cả này cũng không trả được". Đành phải nói với bố chồng rằng: -...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 13 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 13 (B) Thấy thế Tiền thị nghĩ: Những tên tâm phúc của hai người ấy là LaiPhúc, Lai Thọ, Tiến Quý, Văn Đồng vẫn đang đứng ở đây chắc hai ngườinày đã đánh chết chồng mình. Song họ khoác vào cổ cha. Ta là đàn bà, lạimột thân một mình thì biết đâu mà kêu oan. Nếu ta không biết thân phận thìsẽ bị họ hãm vào chỗ chết, ba đứa nhỏ cũng không còn đường sống, và mốioán thù như biển cả này cũng không trả được. Đành phải nói với bố chồngrằng: - Anh ấy nói năng bừa bãi thì tự chuốc lấy cái chết thôi. Cha có đánhchết, con cũng không dám nới gì. Con chỉ mong cha hãy trông nom lấy bađứa cháu này, bảo toàn lấy chút máu mủ của anh ấy! Bố chồng đang sợ con dâu không biết thân biết phận sẽ bị họ giết chết.Anh em nó sẽ trừ khử cả ba đứa trẻ này thì chị ấy sẽ tuyệt tự. Thấy con dâunói thế, nước mắt ông trào ra, nói với Bá Tấn, Trọng Duy rằng: - Nó đã không nói gì thì chúng mày phải trông nom đến con của nó.Bố chồng lấy ra ba mươi lạng bạc, sai người mua quan tài tang phục. Bá Tấncoi chặt cửa sau, không cho gia nhân tùy tiện ra vào. Trọng Duy đứng chặnlấy cửa vườn chỉ cho hai ba gia nhân và vợ hắn vào để giúp việc khâm liệm. Tro nguội không bùng lửa, Chim lồng chẳng thể bay. Nỗi oan không rửa được. Đạo trời mù mịt thay. Ba đứa con trai mới năm tuổi thì sao hiểu nổi sự đời, chỉ có Tiền thịvừa lo khâm liệm vừa khóc lóc, chỉ khóc rằng sao chồng đã vội vã bỏ vợ conmà đi, rằng chị một mình không thể nuôi dạy con cái, không dám hé ra mộtlời oán hận về chồng chết oan. Khi cùng bọn đàn bà khiêng thi thể chồng,Tiền thị lén lút giấu chiếc búa sắt dùng để giết người đi. Khi hai bên khâmliệm thì người này cứ ngỡ người kia cất đi, không hỏi lại. Xác đưa về nhàTiền thị thay chiếc áo máu ra giấu cùng với chiếc búa vào một chỗ kín.Khâm liệm xong, quan tài để ngay tại nhà, những người trong thân tộc đềubiết rằng Thúc Miện đột tử, trong đó có điều gì bất minh, hai người này giữkín người ngoài không ai biết được. Họ lại thấy Tiền thị không nói năng gì,mà dù có bất bình cũng không làm sao được. Không còn cách nào khác bốchồng đành phải chia gia tài, và Tiền thị được chia nhiều hơn. Bá Tấn,Trọng Duy biết rõ việc ấy cũng không dám suy bì. Song chúng đuổi hếtnhững gia nhân đi, chỉ để hai người lão bộc ngu đần đi thu tô cho Tiền thị vàhai đứa ở ngu xuẩn cho Tiền thị sai vặt trong nhà. Những người thân thíchđến chúng đều sai người nghe ngóng xem Tiền thị có nói gì không. SongTiền thị chỉ nói: - Tôi là quả phụ, không gặp đàn ông, kể cả người thân tôi cũng khônggặp. Tất cả những người thân thích khi có công việc đến mời, Tiền thị đềutừ chối là đang có tang không đi. Đến khi xong tang, phàm là những ngườichí thân, những việc hiếu hỉ bất đắc dĩ phải đi, thì hai người chị dâu đều saingười đi theo dõi, song Tiền thị cũng chẳng nói gì, vì chị cho rằng có nói racũng vô ích, mà có khi còn mang vạ. Tai điếc như bức vách, Chẳng hé răng nửa lời. Đêm phòng the vò võ, Ngậm ngùi nuốt đắng cay. Cao thị và Vương thị là những đứa đầy mưu kế, sợ rằng Tiền thịkhông quên thù chồng đã cấm cửa ni cô ra vào và nhờ mấy mụ mối tâmphúc vờ vịt đến mối manh cho mấy đứa con chị, song lại hỏi vì sao chồngchị lại chết yểu như thế? Tiền thị chỉ nói chồng mình chết vì mắc bệnh cấptính. Có người lại hỏi: - Nghe đâu người ta bảo chồng chị chết bất minh có phải không? - Chồng tôi chết vì ốm đau chứ có gì là bất minh đâu. Tuyệt nhiên Tiền thị không để lộ ra một ý nào khác. Hai người đàn bàkia lòng dạ vô cùng nham hiểm, sai mấy bà mối giả vờ ngờ nghệch, khơi gợichuyện phong tình, than vãn Tiền thị phải sống phí hoài tuổi thanh xuân,song Tiền thị không chút lãng quên, chị thẳng thắn từ chối: - Con còn nhỏ, tôi không nghĩ tới chuyện đi bước nữa. Hai người ấy lại cố ý sai những người đầy tớ trẻ đẹp mang lễ vật tớithăm hỏi, Tiền thị không mời vào nhà. Tất cả những việc ấy Tiền thị đều đáplại hết sức chu đáo. Giữ miệng kín như bình, Giữ thân như giữ ngọc. Dù sóng cả gió to Vẫn không hề lay chuyển. Những đứa con cũng dần dần trưởng thành, sợ học xa nhà khôngtrông nom được, mà mời thầy về nhà dạy, lại sợ những người anh đặt điều,thôi thì Tiền thị tự dạy con. Vì thương con rất mực, Tiền thị dạy con hết sứcnghiêm túc. Con cũng vì thương me, Nên chịu khó học hành. Đọc sách cha để lại, Nước mắt đỏ máu tươi. Mấy năm sau thì bố chồng chết. Tiền thị nghĩ thầm, nay họ không cònchỗ để che giấu, thoái thác, ta liều mình minh oan cũng không khó nữa.Song đứa con cả mới hơn mười tuổi, đứa út thì còn bé quá, chưa đủ lông đủcánh. Trong những đêm trăng Tiền thị thầm kêu lên với chính mình rằng taphải trả mối thù này. Khi dạy con Tiền thị thường kể cho con nghe nhữnggương trung thần và người có ...