Ngày hôm sau bà gọi kiệu, mang Giảo Nhị mười tuổi tới Thành. Hỏi thăm đến nhà giam xin người gác ngục vào thăm, thấy Trinh Tú đeo gông, mắt sưng húp thâm quầng, ngủ trên sàn nhà tù, Lưu thị vừa kêu lên một tiếng "con ơi", thì ngã vật xuống. Trinh Tú vội đỡ mẹ dậy, kêu gào thảm thiết, lúc lâu sau mới nói nên lời. - Thấy con, bỗng mẹ khóc sưng cả mắt, lòng mẹ đau như kim châm. Từ khi sinh con mẹ vô cùng hãnh diện, hằng ngày con luôn quẩn quanh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 14 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 14 (B) Ngày hôm sau bà gọi kiệu, mang Giảo Nhị mười tuổi tới Thành. Hỏithăm đến nhà giam xin người gác ngục vào thăm, thấy Trinh Tú đeo gông,mắt sưng húp thâm quầng, ngủ trên sàn nhà tù, Lưu thị vừa kêu lên mộttiếng con ơi, thì ngã vật xuống. Trinh Tú vội đỡ mẹ dậy, kêu gào thảmthiết, lúc lâu sau mới nói nên lời. - Thấy con, bỗng mẹ khóc sưng cả mắt, lòng mẹ đau như kim châm.Từ khi sinh con mẹ vô cùng hãnh diện, hằng ngày con luôn quẩn quanh bênmẹ. Con vừa thông minh vừa linh lợi lại biết vâng lời, coi mẹ như Phật sống.Mẹ luôn luôn dạy dỗ bảo ban con, biết thế nào là đạo tam tòng tứ đức, phẩmhạnh đoan trang. Từ nhỏ con đã bằng lòng về làm dâu nhà họ Vương. Mẹchỉ mong vợ chồng con bách niên giai lão. Ai ngờ vừa mới về nhà chồng, đãgặp trắc trở. Chồng chết, khiến con phải giam cầm. Mẹ cầu mong con bướcsang năm mới được mở mày mở mặt, mẹ mong con sau này lo ma chay chomẹ lúc về già. Ai ngờ con gặp oan uổng, phải nhận là đã giết người. Mẹ sợrằng chẳng bao lâu nữa con lìa bỏ cõi đời. Mẹ nhìn con không biết chán. Mẹnghĩ con mà nát ruột nát gan. Mẹ nhìn con tiều tụy mà lòng đau như dao cắt,thôi thì mẹ ngồi tù cùng con. Trinh Tú thấy mẹ khóc lóc hết sức thê thảm, lòng đau như vò xé, côvừa khóc vừa nói cho mẹ nghe nỗi đau khổ của mình. - Nhìn thấy mẹ con quặn đau như đứt từng khúc ruột, mẹ hãy nghecon kể hết số phận khổ đau của con. Mẹ nuôi con chịu biết bao vất vả nhọcnhằn, nhũng mong con hơn người, con nghĩ rằng kiếp trước tội con chồngchất. Chẳng biết vì sao chồng con chết. Không biết lòng dạ của bố chồng thếnào mà cứ đổ riệt cho con là giết chồng để thông dâm. - Bố mẹ chồng con quả là kẻ hồ đồ, - Lưu thị nói, - chưa chắc quan đãthấy rõ trắng đen. - Quan không cho phân trần, đánh đập con hết sức tàn khốc bắt conphải khai. - Con đừng khai nữa. - Trời ơi, đau đớn lắm mẹ ơi! Lần đầu họ vả con bốn mươi cái sái cảquai hàm, máu túa ra, nói không thành tiếng. Con không khai, họ lại kẹpmười ngón tay con, đau thấu tận tim gan. Con nghĩ khai ra sợ rằng họ sẽ lộtda chết thê thảm, con thà chết chứ không chịu nhận gian dâm. Quan lớn nổigiận lôi đình, đập bàn, đóng đinh tre vào mười đầu ngón tay con. Thật khốnkhổ thân con, mẹ không tin hãy nhìn kĩ mười đầu ngón tay con mẹ, vết máuchưa khô. Con xin mẹ đừng lo lắng, hãy coi như con đã chết. Công mẹ sinhthành nuôi dưỡng con chưa chút báo đền, xin mẹ hãy tha thứ cho con, đaophủ tới buộc con phải chết. Khi mẹ về nhà đừng nói với cha là con đã khai,sợ rằng tuổi cha đã cao, tóc đã bạc, uất ức quá mà sinh bệnh. Em ngoan củachị lại đây chị bảo, em về nhà phải chịu khó học hành. Chị không thể thấyđược ngày em vinh hiển, cầu mong tổ tiên phù hộ cho em sớm đỗ đạt. Nếuem nhớ đến chị thì em cho chị chén nước bát cơm, vào dịp năm mới em đốtngoài cửa cho chị ít giấy tiền. Từ nay trở đi chị không còn được nhìn thấymẹ và em nữa, trừ phi gặp nhau trong giấc mộng. Ba mẹ con khóc đứt hơi khản cổ. Có hai người nữ phạm nhân tớikhuyên giải: - Bác Lý ơi, đừng khóc nữa, con gái bác đã khai rồi, khóc cũng chỉ vôích, thôi thì hãy cho quan coi ngục ít tiền, để các ông ấy tháo cùm ra, cho chịấy được dễ chịu một chút, rồi dần dần nghĩ cách cứu chị ấy, tất cả mọi việctrông nom chị đã có chúng tôi. Thế rồi bà đi nói với những người coi nhà tù, song bọn họ lòng dạ xấuxa, họ bảo không tháo được. Khi ra đi Thiệu Nho đã bảo Lưu thị rằng: Tôivà ngài Triệu ở hiệu tiền Nam Nhai rất thân nhau. Nếu vụ án chưa ổn, thìnhờ ông giúp đỡ”. Lúc đó Lưu thị đành phải đến nói với ngài Triệu, rồi lạinhờ một bà già đưa cơm. Trinh Tú khuyên mẹ trở về, đừng lo lắng nghĩ ngợigì nữa, mẹ khóc lóc rồi từ biệt. Về nhà bà nói với chồng rằng, quan đánh đauquá, buộc nó phải khai, và giam vào nhà giam rồi. Tôi mượn tiền của ngàiTriệu đút lót người coi ngục... Thiệu Nho nói: - Trên đời này sao lại có những viên quan hồ đồ như thế, không xemxét lý tình, chẳng hỏi han hư thực, cứ muốn dùng hình phạt để kết án, họkhông sợ báo ứng sao? Ông định lên tỉnh minh oan cho con, nhưng bệnh tình chưa thuyêngiảm. Đến tháng Sáu bệnh đã đỡ, nhưng kì thi lại sắp tới, chờ khỏe mạnh, thixong sẽ đi cáo giác. Gần đó có một ngôi miếu thờ Thánh Đế Quân, hằngngày Lưu thị đều đến trước tượng thánh khóc lóc cầu xin ngài hiển ứng, đểcon bà được minh oan thoát khổ. Quan huyện bắt Trinh Tú phải khai. Trinh Tú chỉ khóc lóc kêu oan,quan nổi khùng, tát cho tám mươi cái. Mấy ngày sau lại hỏi, Trinh Tú khôngdám kêu oan, đành phải nói là chê chồng xấu rồi đầu độc chồng. Trước khigiải lên cấp trên thẩm vấn quan huyện dặn rằng: - Nếu ngươi lên cấp trên phản cung, rồi bị trở về, thì bản huyện sẽ tratấn ghê gớm hơn nhiều, khiến ngươi sống dở chết dở, thì lúc ấy hối khôngkịp nữa đâu. Ngươi chỉ có nhận tội thôi. Hồ sơ huyện gửi lên cũng đã giảmnhẹ tội cho ngươi rồi, ngươi đ ...