Quả nhiên Từ Minh ra về, chẳng còn lòng dạ đâu mà ăn uống nữa. Trong thư phòng nhỏ ở vườn sau, anh ta hết đứng lại ngồi, muốn tìm ra một kế nào đó. Bỗng thấy người vú nuôi tên là Vương Tĩnh Nương bế đứa con nhỏ của mình vào vườn choi và bón cơm cho nó. Chị vú nuôi mặt mũi tuy xấu nhưng thân hình thon thả, không khác Ái Thư là mấy. Chị có đôi chân nhỏ nhắn, xinh đẹp. Từ Minh trông thấy chị vú nuôi nghĩ: "Con nhỏ này, hàng ngày ta...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 15 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 15 (B) Quả nhiên Từ Minh ra về, chẳng còn lòng dạ đâu mà ăn uống nữa.Trong thư phòng nhỏ ở vườn sau, anh ta hết đứng lại ngồi, muốn tìm ra mộtkế nào đó. Bỗng thấy người vú nuôi tên là Vương Tĩnh Nương bế đứa connhỏ của mình vào vườn choi và bón cơm cho nó. Chị vú nuôi mặt mũi tuyxấu nhưng thân hình thon thả, không khác Ái Thư là mấy. Chị có đôi chânnhỏ nhắn, xinh đẹp. Từ Minh trông thấy chị vú nuôi nghĩ: Con nhỏ này,hàng ngày ta cứ tìm mày, sao hôm nay mày lại lân la đến đây. Ta đã để ýđến cả bọn gia nhân, a hoàn rồi, hôm nay mày lại dẫn xác đến thăm ta, lạicòn đến khiêu khích cả vợ ta, ta dùng nó chăng?. Kế đã định, Từ Minh tới ngay nhà Ái Thư. Hai người rất vui ôn lạinhững chuyện đã qua rồi trở về. Đến ngày cưới, Từ Minh tới tiễn Ái Thư lênkiệu hoa. Giản Thắng vì lấy vợ kế nên cũng không mời thân thích quyến thuộc.Đến tối, kể ra việc ấy thì cả hai người đều thông thuộc chỉ có điều Ái Thư sợrằng Giản Thắng phát hiện ra mình đã ăn trái cấm, nên cố làm ra vẻ ta đây,Giản Thắng sán đến, mặt đỏ bừng, đầu nghển cao ngấm nguẩy tránh mặt đi,cứ ngồi lì bên ngọn đèn không muốn đi ngủ. Giản Thắng giục mấy lần, cônói: - Anh cứ ngủ trước đi. Vào trống canh hai Giản Thắng trằn trọc trên giường thò đầu nhìn ra,vẫn không thấy động tĩnh gì. Lát sau lại nhìn ra, Ái Thư vẫn để nguyên quầnáo như thế ngồi tựa vào bàn. Giản Thắng nói: - Cô Ái! Đêm đã khuya rồi cô cũng mệt, hãy đi ngủ thôi. Song Ái Thư vẫn không chịu ngủ. Giản Thắng bèn bế cô vào giường,nói: - Đừng ngại. Người khác thì không biết nương nhẹ, song anh thì đãbiết rồi, lẽ nào anh không biết chừng mực! Thế rồi Giản Thắng cởi áo cho cô, sờ sờ nắn nắn, lại một canh nữatrôi qua. Giản Thắng đã cởi được giây lưng, và cởi được bảy tám chiếc cúc,song cô cứ giữ chằng chằng không cho cởi. Sốt ruột Giản Thắng hứng tìnhlên tới cao độ, dứt tung cả dải áo Ái Thư. Cô nói: - Hành kinh. - Sao không nói với tôi từ sớm để tôi phải phí công. Thế rồi anh ta chỉ ôm lấy cô, đùa giỡn khan một lúc rồi đi ngủ. Đến ngày thứ ba là ngày lại mặt, chàng rể mới đến chào bố mẹ vợ.Trong nhà có một thằng nhỏ tên là Phát Tài. Ái Thư nói: - Hôm nay làm chàng rể mới phải mang nó đi hầu, cho đàng hoàngchứ. - Nhà không có ai cơm nước hầu hạ em. - Giản Thắng nói. - Không ngại, một vợ một chồng chẳng phải lo gì. Hôm nay em tự làmlấy. Thấy thế Giản Thắng rất vui. Đi ra khỏi nhà một lúc lâu thì thấy có một gia nhân gánh hai chiếc quảđựng lễ tới, theo sau là một người đàn bà. Ái Thư cũng không quen biết.Thấy nói là nhà họ Từ sai người mang lễ tới mừng. Ái Thư hớn hở vội mangrượu và thức nhắm ra tiếp đãi. Người vú nuôi ấy nói: - Thưa cô! Tôi cũng gần đây thôi, tôi sẽ tới chơi luôn, cô đừng bày vẽlàm gì. Ái Thư bèn kéo cô lại ngồi cùng, tự rót rượu mời cô. Gia nhân đứngbên ngoài chính là Từ Báo, một kẻ hết sức ngang ngược. Ái Thư cũng rótrượu cho hắn uống. Uống được một lát thì cô vú nuôi lấy lễ vật ra, rồi lạiđược Ái Thư hết lòng mời mọc, nên người vú nuôi ăn uống thoải mái, chẳngmấy chốc đã say mê man chẳng biết trời đất gì cả. Từ Báo vội vàng chạy vàonói: - Để ta làm việc này. Hắn cởi quần áo của người vú nuôi ra và bảo Ái Thư cởi ngay quần áocủa mình mặc vào cho cô ta. Mọi việc xong xuôi người vú nuôi vẫn cứ saymê mệt, gáy gỗ khò khò, mặc cho hai người vần đi vần lại. Sợ để lại dấu vếtsẽ bị phát hiện. Từ Báo bảo Ái Thư thu dọn hết những đồ ăn thức uống trênbàn, những lễ vật mang tới và tất cả quần áo cũ của vú nuôi bỏ vào trong quả.Sau đó hắn cắt đầu người vú nuôi bỏ nốt vào chiếc quả. Ái Thư đóng giảngười vú nuôi, vội vàng ra khỏi cửa. Gió mưa tầm tã máu còn loang, Đỏ tươi chiếc lá đã bay sang. Kỷ Tín mưu thành lừa được Sở Thị phi, phân biệt, mắt tinh đời. Từ Minh mở cửa sau đón Ái Thư, hỏi: - Có ai biết không? - Không! - Không sợ sao? - Sợ đến chết người đi được, cho tới bây giờ vẫn còn run. Vào tới vườn sau, Từ Minh hậu thưởng Từ Báo. Từ Minh sai ngườimua quan tài bỏ chiếc đầu người vú nuôi vào rồi thuê người mang đi chôn.Chỉ vì hằng ngày người vú nuôi thường đi hết nhà này đến nhà khác chơi bời,sợ người ta không thấy sẽ sinh nghi, hơn nữa khi chồng cô ta tới thăm mộbèn nói đổ đi rằng cô đã mắc bệnh tim rồi chết. Sau đó Từ Minh thuê mộtchiếc kiệu, đến ngay nhà họ Bách. Giản Thắng đang định ra về thì Từ Minhnói: - Chú Giản! Trước đây là hàng xóm láng giềng, nhưng nay đã làngười thân, sao không để tôi mời thêm một chén! Thế rồi Từ Minh kéo Giản Thắng lại uống rượu mãi. Sau đó nói: - Thôi thôi, tối còn có việc, ép uống say quá chú lại trách tôi mà ngaycả em tôi nó cũng trách. Mọi người cười ồ lên rồi tiễn nhau ra về. Giản Thắng cùng v ...