Rượu chè trai gái là mầm tai họa. Tham lam tức tối dễ dẫn đến sai lầm. Quanh đi quẩn lại đến bao giờ mới hết, Kiệt bị chết vì đắm say Muội Hỷ. Trụ bị diệt vong vì rượu thịt tựa núi sông Hồi Lạc làm Tùy diệt vong bị thế gian chê cười Cương Phục tầm thường bị Mãng phơi thây. Bánh xe nghiêng đổ đã nhiều song không lấy đó làm bài học. Trên đời có bốn thứ làm người ta liên lụy, đó là rượu chè, sắc đẹp, của cải và tức giận. Trong bốn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 16 Đoán Án Kỳ Quan Chương 16 Diệu Trí Tham Dâm Nên Bị Giết Từ Hành Tham Của Bị Báo Thù Rượu chè trai gái là mầm tai họa. Tham lam tức tối dễ dẫn đến sai lầm. Quanh đi quẩn lại đến bao giờ mới hết, Kiệt bị chết vì đắm say Muội Hỷ. Trụ bị diệt vong vì rượu thịt tựa núi sông Hồi Lạc làm Tùy diệt vong bị thế gian chê cười Cương Phục tầm thường bị Mãng phơi thây. Bánh xe nghiêng đổ đã nhiều song không lấy đó làm bài học. Trên đời có bốn thứ làm người ta liên lụy, đó là rượu chè, sắc đẹp, củacải và tức giận. Trong bốn thứ đó thì chỉ một cái cũng đủ làm cho người taphải điêu đứng, huống hồ cái nọ còn sinh ra cái kia. Bởi thế xưa kia Lý Bạchvì say mà quyên thân ở Thái Thạch, ấy là tai họa của rượu. Tuân Sảnh yêuthiếp đến nỗi tình cảm bị tổn thương mà người cũng chết, đấy là tai họa vềsắc đẹp. Mộ Dung Ngạn vơ vét cho đầy túi mà keo kiệt, khiến quân línhkhông có sức mạnh, ấy là tai họa về của cải. Hạ Bạt Nhạc hám danh, thíchtranh giành rồi bị giết, ấy là tai họa của hám danh. Còn có người uống rượunổi nóng rồi bị tai họa, đó là Quán Phu. Ông ta uống rượu chửi những ngườicùng ngồi, xúc phạm Điền Phần, rồi bị Điền Phần hãm hại. Vì sắc đẹp mànổi giận rồi bị tai họa, đó là Kiều Tri Chi. Ông ta tranh đoạt Yểu Nương vớiVõ Tam Tư, sau bị Võ Tam Tư gièm pha rồi bị giết hại. Vì của cải sinh ratức giận mà bị tai họa, đó là Thạch Sùng. Ông ta giàu có mà kiêu căng, thigiàu với Vương Khải, cuối cùng vì tiền của mà lụy đến thân. Ham mê tửusắc mà bị tai họa đó là Trần Hậu Chủ. Ông ta sủng ái Trương Lệ Hoa.Khổng Quý Tân, mê đắm rượu chè, bỏ bê việc triều chính, bị nhà Tùy tiêudiệt. Trọng sắc ham của cải bị tai họa, đó là Đường Trang Tông. Ông ta sủngái Lưu Hậu, vì tham lam không chịu thưởng quân sĩ, quân sĩ làm phản, đếnnỗi phải bại vong. Bốn điều ấy vô cùng xấu xa. Song những tai hại được đồnđại ấy đáng để người đời lấy đó mà răn mình. Truyện kể rằng ở Quý Châu có một người tên là Đô Vân Phủ, làmquản hạt Ma Cáp Châu, vùng Man Di. Ngoài châu có chùa Trấn Quốc, trongchùa có hai phòng hòa thượng: phòng phía đông là chủ tăng Ngộ Định.Người này chuyên coi giữ hoa lợi ruộng vườn, ăn chay đọc kinh, đóng cửakhông ra ngoài, không quan tâm đến việc ngoài đời. Phòng bên tây có một vịsư già là Ngộ Thông, trạc ngoài bảy mươi, thường ốm đau nằm liệt giường.Ông có một người đồ đệ là Diệu Trí, tuổi trạc bốn mươi, tính khí hung ác,chẳng biết sợ là gì. Ngộ Thông có một đồ đệ tên là Pháp Minh ngót ba mươituổi, người giảo hoạt và một huyền tôn là Viên Tĩnh chừng mười tám mườichín tuổi, xinh đẹp như con gái. Ngộ Thông giỏi làm ăn tính toán, điền sảncó tới hàng ngàn lượng vàng, và có trong tay tới sáu bảy trăm lạng bạc. Vìgiàu có mà Ngộ Thông sinh ra kiêu ngạo, không học điều hay lẽ phải, mặcdù có một đồ đệ tốt nhưng ông ta vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn đi tìm đànbà. Ở đó cũng có một gã anh hùng nhất khoảnh tên là Điền Cầm, tự HữuHoạch, là kẻ vô cùng giảo hoạt, kinh tế tương đối khá giả, làm viên nha lạivề lễ tiết, thường hay la cà tới chùa. Vì hắn rất thích mùi vị đàn ông nên NgộThông bèn nhường Viên Tĩnh cho hắn. Chùa được xây dựng quanh co ngoắtngoéo, phòng thất thâm u còn hơn cả chốn thần tiên. Thời tráng niên Ngộ Thông sống với ni cô tên là Thu ở am Bồ Đề,tuổi cũng xấp xỉ nhau. Diệu Trí tay cũng nhúng chàm. Thời ấy có một đồ đệcủa Thu ni cô là Tịnh Phạn, trạc tuổi Diệu Trí, bị Thu ni cô ghen nên coi giữrất chặt, hai người có tình ý với nhau nhưng không được gặp nhau, may màThu ni già ốm nặng rồi chết, Tịnh Phạn được nối gót, thường qua lại vớiDiệu Trí. Pháp Minh lại có thêm một đồ đệ là Hồng Như Hải, hai bên cũngđi lại với nhau từ lâu. Hai gã đầu trọc có voi lại đòi tiên, chúng thường chê hai ni cô này tuổisàn sàn nhau, và cũng chẳng đẹp gì cho lắm, đầu lại trọc lốc nên chẳng hứngthú gì, chúng muốn tìm một người đàn bà khác. Thầy trò bàn mưu, nhờ đạonhân Đỗ Hữu Danh lấy vợ một tên cướp đã bị bán cho nhà quan tên là NữuA Kim đưa về giấu trong chùa, rồi thay nhau hành dâm. Đỗ Hữu Danhkhông khoái lắm, Diệu Trí cho thêm Đỗ Hữu Danh mấy lạng bạc để hắn đitìm người khác. Đỗ Hữu Danh dùng số bạc ấy ăn nhậu và chơi gái hết sạch, rồi hắn lạilẻn vào phòng tìm A Kim, nói: - Con đĩ trốn ở đâu rồi? Tại sao bỏ ta đi tìm hòa thượng? Diệu Trí định đánh hắn, Pháp Minh chạy ra can ngăn. Đỗ Hữu Danhnói: - Nếu sư phụ không có Hữu Danh thì chắc rằng cũng không được NữuA Kim. Thôi thì bốn chúng ta cùng chung một giường vậy. - Thôi cũng được. - Pháp Minh nói. Thế rồi họ mang rượu ra chuốc Hữu Danh. Hữu Danh nói: - Rượu! Rượu. Các ông đều là bạn tốt của ta. Hữu Danh cứ uống tì tì, vừa uống vừa nói: - Sư phụ, không phải tôi động đến sư phụ mà là do rượu đấy. Cho nêntôi muốn chơi cô ta. Hữu Danh cứ khề khà uống mãi cho tới canh hai canh ba. Chuốc chohắn say mèm, Diệu Trí mới đi hành lạc. Như thế mới trút hết nỗi tức giậncủa mình trong suốt một ngày. Cuối cùng, sau khi đã cho Hữu Danh say lúytúy, hắn dùng một chiếc thùng để kết liễu cuộc đời Hữu Danh. Ba chén cả gan gây hiềm khích, Khướt say rơi vào cõi âm u. Rượu chè buông thả còn chứng cớ, Đáng chê kẻ nát rượu lưu linh. Trong chùa không có ai thân thích, chùa lại vắng vẻ không ai lui tới,hai hôm sau chúng khiêng Hữu Danh ra sau chùa đốt xác. Từ đó hai gã nàyyên tâm hành lạc. Ngay cả hai ni cô vì bọn chúng không tới, nên cũngthường tới đấy thăm, song họ chỉ tiếp bên ngoài mà không mời vào phòngnên cũng không biết ở đó có Nữu A Kim. Một người hầu hạ hai người, người trước vào thì người sau chờ. Phậtquá khứ ra sức tận hưởng hứng thú. Phật vị lai mắt thấy tai nghe, khôngkhỏi đỏ mắt thè ...