Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 16 (B)

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.75 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (15 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hai thầy trò diệu Trí thấy yên tâm, sáng sớm hôm sau Điền Hữu Hoạch tới đòi đủ năm trăm lạng bạc. Hai hòa thượng này cứ đùn đẩy nhau, cuối cùng Diệu Trí nói: - Tiền tài của hòa thượng là do thập phương tiến cúng, dù có cũng khó mà bỏ ra tiêu, làm sao mà đòi chúng tôi được? Bây giờ chúng tôi chỉ có hai mạng cùng quẫn mà thôi. Nay con quan đương nhậm ỷ thế cha lừa dối người được chăng? Điền Hữu Hoạch khích vào một câu: - Hôm qua công tử...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 16 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 16 (B) Diệu Trí Tham Dâm Nên Bị Giết Từ Hành Tham Của Bị Báo Thù Hai thầy trò diệu Trí thấy yên tâm, sáng sớm hôm sau Điền HữuHoạch tới đòi đủ năm trăm lạng bạc. Hai hòa thượng này cứ đùn đẩy nhau,cuối cùng Diệu Trí nói: - Tiền tài của hòa thượng là do thập phương tiến cúng, dù có cũng khómà bỏ ra tiêu, làm sao mà đòi chúng tôi được? Bây giờ chúng tôi chỉ có haimạng cùng quẫn mà thôi. Nay con quan đương nhậm ỷ thế cha lừa dối ngườiđược chăng? Điền Hữu Hoạch khích vào một câu: - Hôm qua công tử đã nắm đằng chuôi rồi, bởi thế tôi đã thay mặt hòathượng hứa với công tử. Nếu muốn lấp liếm thì phải chuyển cái tổ ấy đi. - Chúng ta vốn chẳng có gì cả. - Nếu giấu đi rồi thì có thể lấp liếm được, nhưng ngài Từ Châu Đồngcòn làm quan ở đây thì e sẽ có hậu họa. - Chẳng sợ, - Diệu Trí nói, - tôi còn phải kiện hắn là đằng khác. - Này kiện thì tôi phải là người làm chứng. - Điền Hữu Hoạch nói. -Không lo, tôi sẽ tống khứ nó đi, nhưng hòa thượng phải tạ ơn tôi đấy. Thế rồi Điền Hữu Hoạch gặp công tử nói: - Tối qua bọn hòa thượng trở tay không kịp, cầu xin công tử nhânnhượng. - Tối qua, - Từ công tử nói, - vì ông nói nên tôi mới tha cho chúng,nếu đưa lên cửa quan e rằng chúng sẽ toi mạng, còn nhân với nhượng gì nữa. Điền Hữu Hoạch kéo ghế ngồi sát vào Từ công tử nói: - Tang chứng mất rồi, không biết chúng giấu ở đâu, bây giờ còn nóivào đâu được. Công tử hãy về bàn ngay việc này. - Tất cả việc này đều do ông đánh lừa tôi. - Công tử giả vờ nói. - ônghòa hoãn với tôi để cho bọn hòa thượng trở mặt. - Công tử ạ! Điền Hữu Hoạch nói. - Khi cần buông thì phải buông. - Ông lừa dối tôi! Ông đã lừa dối tôi! Thế rồi công tử đứng dậy bỏ đi. Điền Hữu Hoạch nói với Diệu Trí: - Nay hắn đã bỏ đi, thì nhất định hắn sẽ nói với ngài Từ Châu Đồng,chúng ta phải thu xếp việc này ngay mới dược. - Đối với hòa thượng chúng tôi, - Diệu Trí nói, - giữa tiền tài và tínhmệnh thì tính mệnh có là cái quái gì đâu, hai trăm lạng cũng là quá nhiều rồi.Nếu hắn được đưa lên cửa quan ông cứ làm chứng bừa cho tôi thì nhất địnhhai trăm ấy phải trả lại tôi. - Được được - Điền Hữu Hoạch nói. Từ công tử bỏ về. Quả nhiên nói chuyện ấy với Từ Châu Đồng, TừChâu Đồng nói: - Sao không sai người về báo ngay cho ta. Có thể được tới ngàn lạngchứ chẳng vừa, nay thì đã buông ra mất rồi. - Hôm qua, - Từ công tử nói, - nó đã đưa cho con hai trăm lạng, cònba trăm lạng nó bảo hôm nay đưa nốt nhưng bây giờ thì nó lật mặt. Từ Châu Đồng giậm chân nói: - Con khờ dại quá! Khờ dại quá! Nhưng không ngại, đã có ta. Thế rồi Từ Châu Đồng gói một lạng bạc gọi một người sai nha tới,đưa cho Diệu Trí và nói rằng: Quan lớn nói là công tử ở đây đã làm phiềncác vị, quan lớn tỏ lời cám ơn, đây là số tiền công ít ỏi mong các vị nhận cho.Công tử uống nước suối chỗ các vị rất tốt, vậy phiền các vị lấy cho hai bình. Thấy thế hai hòa thượng rất đắc ý, nói: - Thôi chúng tôi không nhận tiền của quan lớn đâu. Còn như cần nướcthì tôi bảo Viên Tĩnh lấy cho hai thùng. Sai nha trở về. Từ Châu Đồng chỉ mong sai nha về là nổi giận. ông tađổ ngay nước đi và nói đây không phải là nước suối và bắt phải đi đổi nướckhác. Sai nha đổ nước và lại mang hai bình đi. Từ Châu Đồng càng nhìncàng giận dữ. Điền Hữu Hoạch vốn muốn trả thù bọn hòa thượng, và Hữu Hoạchcũng đang muốn đòi hòa thượng phải trả ơn mình ít ra là trăm lạng. Thấy sựviệc xảy ra như thế Hữu Hoạch cố ý nói khích với Từ Châu Đồng rằng: - Chúng còn bảo đưa lên quan kiện công tử. Từ Châu Đồng như lửa đổ thêm dầu, phải kiếm cớ để thanh toán bọnnày. Đúng lúc ấy bản châu mới bắt được toán cướp Dương Long. Từ ChâuĐồng bảo bọn ngục tốt mớm lời cho bọn này khai ra sào huyệt thì Từ ChâuĐồng sẽ tha cùm kẹp. Quả nhiên Dương Long đổ riệt cho bọn sư chùa này.Thế là Từ Châu Đồng ra lệnh cho sai nha đi bắt ngay Diệu Trí và Pháp Minh.Trước hết hai người này phải nộp tiền lệ phí cho sai nha. Hai hòa thượng tớicông đường, Từ Châu Đồng chẳng cần hỏi han gì, bèn sai người cùm kẹp tratấn bắt phải nhận tội. Hai người thà chết không khai, thế là tống ngay vàonhà giam. Điền Hữu Hoạch nói: - Trong chùa còn có Viên Tĩnh, là người coi giữ tài sản, cũng phải bắtngay. Từ Châu Đồng cho người bắt Viên Tĩnh và đưa ra kẹp ngay, rồi saiĐiền Hữu Hoạch nói với Viên Tĩnh phải đưa một ngàn lạng bạc. Viên Tĩnhđành phải bán hết ruộng vườn, gom mãi mới được năm trăm lạng. Nhờ ĐiềnHữu Hoạch mang đi. Nhân cơ hội ấy Điền Hữu Hoạch được Viên Tĩnhchuyển cho mười mẫu đất. Không ngờ Từ Châu Đồng lòng tham vô đáy, lại cho bắt Viên Tĩnhtới cùm kẹp. Diệu Trí là một sư hổ mang, tức uất đến cổ gào lên ch ...

Tài liệu được xem nhiều: