Ý trời luôn sáng tỏ, Lòng tốt đời vẫn còn. Mưu sâu thật gian ác Bẫy hiểm đang rập rình Gương sáng, gian khó giấu Uy thần, ác phải trừ. Sống luôn luôn thận trọng, Tàn ác trời chẳng tha.Nếu mọi người biết giữ mình thì chẳng sợ gì sấm sét. Người luôn luôn có lòng tốt ta chưa từng thấy họ bị sét đánh bao giờ. Pháp luật tuy nghiêm, song có thể dùng tiền để chạy tội, dùng thế lực để xin xỏ. Chỉ có sét là chẳng kể gì đến giàu có và thế lực. Bởi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 17 Đoán Án Kỳ Quan Chương 17Tám Lạng Bạc Giết Hai Mạng Người,Một Tiếng Sét Diệt Bảy Tên Hung Ác Ý trời luôn sáng tỏ, Lòng tốt đời vẫn còn. Mưu sâu thật gian ác Bẫy hiểm đang rập rình Gương sáng, gian khó giấu Uy thần, ác phải trừ. Sống luôn luôn thận trọng, Tàn ác trời chẳng tha. Nếu mọi người biết giữ mình thì chẳng sợ gì sấm sét. Người luôn luôncó lòng tốt ta chưa từng thấy họ bị sét đánh bao giờ. Pháp luật tuy nghiêm,song có thể dùng tiền để chạy tội, dùng thế lực để xin xỏ. Chỉ có sét là chẳngkể gì đến giàu có và thế lực. Bởi thế thấy có một con trâu bị sét đánh, trênmình trâu thấy có mấy chữ đỏ, người ta bảo đó là Lý Lâm Phủ thời Đường.Ba đời phải làm đĩ, bảy đời phải làm trâu. Đấy là sét đánh kẻ gian dâm. ỞDiên Bình sét đánh ba người đàn bà độc ác ngỗ ngược, một người biến thànhtrâu, một người biến thành lợn và một người biến thành chó. Đấy là sét đánhkẻ ngỗ ngược. Lại có một con rết bị sét đánh, sau lưng nó có ba chữ TầnBạch Khởi. Hắn từng chôn sống hai vạn quân lính. Đó là sét đánh kẻ tànbạo. Có một kẻ chiếm đất của chị dâu góa chồng, bỗng thấy sét đánh, ngườiấy bị trói và nhà của hắn bị dời khỏi khu đất của chị dâu. Đó là sét đánh kẻtham lam. Có một người đàn bà cưới con dâu về thì gia tài khánh kiệt, bàphải đi ở cho người khác để lấy tiền trả nợ. Người con dâu về không thấy mẹchồng, hỏi chồng mới biết rõ nguyên do. Người con dâu bèn mang trang sứccủa mình bán đi để chuộc mẹ chồng về, song bị kẻ hàng xóm cướp mất. Chịuất ức quá treo cổ tự tử. Bỗng sét đánh chết tên hàng xóm ấy, bạc lại trả vềtay chị. Người con dâu thắt cổ chợt nghe tiếng sét mà sống lại. Đấy là sétđánh kẻ cướp, chẳng cần phải nói cũng đủ biết trời rất gần ta. Trong cuốn Truyết canh lục có ghi: Có một kẻ mưu hại đứa cháu mồcôi, hắn sai đứa ở đút tiền cho người vú nuôi để người này bôi thuốc độc vàođầu vú. Khi đứa bé ấy sắp bú thì một tiếng sét nổ vang trời, đứa ở và mụ vúnuôi ấy bị sét đánh chết, đứa bé chẳng hề kinh sợ gì cả. Nếu như chỉ chậmlại trong giây lát thì đứa bé ấy ắt phải chết. Đấy là sét đánh cấp bách. Thậtlà một điều kỳ lạ. Lại có một lần sét đánh chết một lúc bảy tên cướp đã cướpcủa giết người cứu sống hai nhân mạng. Quả là chuyện ấy còn lạ hơn nữa. Truyện kể rằng ở làng Lưu Thành, huyện Gia Định, phủ Tô Châu, cómột người tên là Nguyễn Danh Thắng, con cả trong gia đình, có biệt hiệu làKính Pha. Mẹ Thắng là Ôn thị, tuổi ngoài sáu mươi, vợ là Lao thị trạc ngoàihai mươi cũng là người có nhan sắc. Ba người đều sống trong ngôi nhà nhỏ,có dăm bảy mẫu đất, lại thuê mấy mẫu, sáng cày tối bừa, chịu thương chịukhó, không nề gian khổ. Ôn thị là người giỏi giang, chị kéo được nhữngcuộn sợi gai đẹp, và dệt được những tấm vải đẹp như lụa. Hàng ngày ngoàiviệc chải đầu, rửa mặt và nấu ba bữa cơm ra, chẳng lúc nào chỉ được rảnhtay. Sáu bảy nhà hàng xóm đều ở rải rác, chị cũng chẳng khi nào la cà tớinhà họ chơi bời. Những món ăn chỉ làm cái gì ngon thì để phụng dưỡng mẹchồng, rồi sau đó để dành cho chồng, còn lại chị mới ăn, chẳng bao giờ chịtỏ ra là người tham ăn. Gia cảnh ngày càng sa sút, mặc dù chồng không kiếmra tiền, nhưng chị không bao giờ oán giận hoặc chì chiết. Chẳng những vợchồng sống với nhau hòa thuận vui vẻ, mà mẹ chồng cũng rất quý mến chịvà ngay cả những người trong làng ai cũng tấm tắc khen ngợi chị. Họ bảorằng anh Thắng lấy được người vợ tốt, vừa chịu thương chịu khó lại vừahiền lành hiếu thảo. Tuy chị đảm đang, song những việc giao thiệp bên ngoài phải hoàntoàn dựa vào chồng. Rất tiếc chồng chị lại là người thật thà và nhút nhát nhưcon gái, không biết nói năng. Thuế má vùng Tô Tùng rất nặng, chẳng kháchổ đói nhai xé thịt người. Bạc đã đủ rồi còn phải trừ hao đi hai ba phân, thócthuế đã đủ cũng phải trừ hao bốn năm phân. Biết bao việc phu phen, tạp dịchđều phải quy ra bạc để trả. Bọn lý trưởng kỳ hào chẳng hề thương xót màcàng ra sức bóp nặn họ. Khi nộp tô, những người thuê ruộng giả nghèo giả khổ, xin chịu lạimấy thăng họ cũng đòi phải trả cho bằng đủ. Lần này dù van nài cũng khôngđược, thế là lại đong ra cho chủ ruộng từng thăng một, song rốt cục vẫn cứthiếu mấy thăng. Nông dân không biết nói dối, có những người thuê ruộngkhác giảo hoạt, đã rảy nước hay nước muối vào đánh lừa là thóc ruộng trũng.Hoặc có người lại nấu nồi cháo loãng quấy cám vào rồi trộn với gạo chonhiều thêm. Nông dân là người yên phận, nên những điền chủ cứ đến thu tôđầu tiên để lấy cớ bắt những người khác làm như nông dân. Bởi thế khôngnhững Thắng thiệt mà người khác cũng chịu thiệt lây, họ quay ra oán hận,chửi bới, thậm chí còn định đốt nhà, Thắng phải van xin họ tha cho. Người già ngày càng già đi, chỉ ăn mà không làm. May mà trong nhàLao thị đảm đang, chỉ ở nhà quay tơ dệt vải. Vì hoa lợi đất đai có hạn nênphải đi mua thóc ngoài. Song nông dân lại mua đắt, ...