Không ngờ Dĩu Doanh ở thôn Tiền, nhà cũng có chút máu mặt, ngoài Giêng vợ chết cũng muốn cưới vợ khác. Nghe thấy Lao thị ưng đi lấy người khác, và cũng biết Lao thị là người rất chăm chỉ siêng năng, Dĩu Doanh cũng chẳng thăm dò gì, bèn nhờ người mối tới nói, lễ vật là tám lạng, nếu nhà ấy muốn giữ thể diện thì sẽ mang tới một con ngỗng, một đùi lợn, một đôi gà, hai con cá và ngày hôm sau là làm lễ cưới. Lao thị thấy vậy tự nhiên nước...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 17 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 17 (B) Không ngờ Dĩu Doanh ở thôn Tiền, nhà cũng có chút máu mặt, ngoàiGiêng vợ chết cũng muốn cưới vợ khác. Nghe thấy Lao thị ưng đi lấy ngườikhác, và cũng biết Lao thị là người rất chăm chỉ siêng năng, Dĩu Doanh cũngchẳng thăm dò gì, bèn nhờ người mối tới nói, lễ vật là tám lạng, nếu nhà ấymuốn giữ thể diện thì sẽ mang tới một con ngỗng, một đùi lợn, một đôi gà,hai con cá và ngày hôm sau là làm lễ cưới. Lao thị thấy vậy tự nhiên nướcmắt chảy giàn giụa. Suốt hai đêm nói sao hết nỗi vất vả gian nan triền miêntrong mấy năm trời, một người thì khuyên chị khéo léo chiều chuộng chồngmới, người thì dặn chị chú ý giữ gìn sức khỏe. Người thì bảo: Đây chỉ là bấtđắc dĩ tôi, đừng oán tôi là bạc tình bạc nghĩa. Người thì nói là Biết đấynhưng chẳng làm khác được, chỉ cầu mong cho con được bình an. Đêmnằm Lao thị không sao chợp mắt, đến khi trời sáng mẹ chồng và nàng dâuhết khóc rồi lại nói, nói rồi lại khóc, chẳng ai thiết ăn uống gì. Còn NguyễnThắng thì đi sắm chút thức ăn tiễn vợ. Tối đến người mối tới, ba người sụtsùi khóc tiễn chân chị ra khỏi nhà. Thương nhau chẳng tới bạc đầu Đang vui sum họp đã sầu chia phôi. Cầm tay giọt ngắn giọt dài, Chỉ trong gang tấc mà vời vợi xa. Trong số những người láng giềng, thì Bào Lôi và Hoa Phương làkhông tới tiễn chân Lao thị, những người khác như Vưu Thiệu Lâu, Sử KếGiang, Phạm Tiêu Vân, Lang Niệm Hải, Thiệu Thừa Pha đều vui vẻ hồ hởitới tiễn chân Lao thị. Song vì Nguyễn Thắng cứ khóc lóc không còn lòng dạđâu mà đón tiếp họ, thế là họ cụt hứng bỏ về. Sáng sớm hôm sau Hoa Phương đến tìm Bào Lôi, nói: - Tôi đến để cảm ơn anh đã nói vun vào cho tôi, anh đã đảm bảo chắcchắn là tôi được, vậy tại sao bây giờ cô ấy lại sang tay kẻ khác. - Không phải nói nữa, - Bào Lôi nói, - tôi cũng đang tức thay cho anhđây, phải làm cho cái thằng mới lấy ấy không được thụ hưởng. Thế rồi Bào Lôi tới các nhà láng giềng nói khích: - Tôi biết hôm qua mấy người không được uống rượu, hắn đã làmmấy mâm đãi khách, nhưng hôm qua tại sao Nguyễn Thắng không thèm tiếpđãi các anh? - Hôm qua lúc chúng tôi bỏ về hắn cũng không thèm giữ lại - Sử KếGiang nói. - Tôi về nhà mua một bình rượu trắng, uống thỏa thích. - Chẳng hiểu sao, - Vưu Thiệu nói, - gả bán một người được gần mườilạng bạc, giá không đến đưa dâu thì cũng phải mời chúng ta một tiếng chứ. - Hôm qua chẳng còn lòng dạ nào mà mời, - Phạm Tiểu Vân nói, -chắc rằng hôm nay mới mời chăng? - Không phải thế đâu, - Thiệu Thừa Pha nói, - đến hành cũng chẳngthấy hắn mua lấy một đồng, hắn ăn một mình thôi. - Tôi e rằng không có lẽ không mời. - Lang Niệm Hải nói. - Các vị ạ, - Bào Lôi nói, - nhất định không ăn được của hắn rồi. Tốinay xin mời các vị đến nhà đứa đàn em này. Quả nhiên Bào Lôi bê hai hũ rượu đặt lên hai chiếc bàn, rồi đi mờinăm người ấy. Thiệu Thừa Pha từ chối không tới, nhưng Bào Lôi cứ lôi đibằng được. Họ chơi trò phạt rượu, người nào người nấy chếnh choáng hơimen, mặt đỏ phừng phừng. Bào Lôi nói: - Thật không thể nào chịu nổi, thằng Thắng đã khinh ta - như thế HoaPhương là người tốt, ta đi hỏi Lao thị cho nó, mà nó không gả. Các vị đi dẫndâu mà nó cũng không mời lấy một chén rượu. Bây giờ xin các vị hãy giúptôi, cho hắn một trận. Nếu hắn không nghe theo, thì trước hết ta sẽ kết liễuhắn. Thấy Bào Lôi là một kẻ hung ác, mọi người không dám trái ý, nói: - Được, được nhưng không biết anh có kế gì? Thấy mọi người nghe theo, Bào Lôi lại mang rượu ra, nói: - Phải can đảm lên, uống đi rồi hành động, - hắn nói tiếp, - các anhtheo ta bạc sẽ cho các anh hết, còn ta làm thế chỉ cho bỏ tức thôi. Thế rồi nhân lúc ánh trăng lờ mờ, chúng đi đến cửa sau nhà NguyễnThắng. Thương thay, hai mẹ con Thắng được số bạc ấy, đang suy đi tính lạivẫn chưa ngủ, còn tiền thì giấu xuống đầu giường. Nghe tiếng Bào Lôi rạchrào, Nguyễn Thắng bèn lần ra cửa. Thấy Bào Lôi đang bẻ khóa gian buồngbên kia, vội kêu lên cướp cướp. Bào Lôi đá một phát Nguyễn Thắng bắnsang một bên, Hoa Phương nhào tới tống một phát vào thái dương. Vì ốmlâu ngày, Nguyễn Thắng chỉ kêu lên một tiếng rồi tắt thở. Thấy thế VưuThiệu Lâu hỏi: - Bào Lôi, làm thế nào bây giờ? - Việc đã đến nước này, - Bào Lôi nói, - thì kết liễu luôn con mẹ nó đi,lấy bạc cho chúng mày. - Chúng tôi hoàn toàn nghe theo đại vương. - Lang Niệm Hải nói. Trong đêm tối, Ôn thị chạy ra, bọn chúng nhất tề xông tới kết liễuluôn cuộc đời Ôn thị. Bào Lôi lục lọi, thấy trong chiếc làn cũ có chiếc chănvà hai chiếc ruột áo bông rách. Hắn lục đầu giường, thấy dưới đệm cỏ mộtgói vải rách buộc rất kỹ. Bào Lôi lấy bạc từ trong gói, đưa ra giữa nhà chiađều cho sáu đứa mỗi đứa một lạng ba. Năm đứa xưa nay nghèo đói, chưatừng có số bạc như thế, chúng đề ...