Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 18

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 170.58 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người trung bị nghi ngờ, người giữ chữ tín bị gièm pha, chuyện ấy xưa nay thường thấy. Chỉ có điều phải trái cuối cùng sẽ phân minh, lâu ngày sẽ sáng tỏ. Người xưa từng nói rằng: Chu Công(1) từng sợ lời bịa đặt, Vương Mãng(2) đề cao kẻ có tài. Nếu như hai người bỗng nhiên chết. Thật giả sau này ai biết cho. (1) Chu Công: Chu Công Đán, sống cuối thời Tây Chu (ND). (2) Vương Mãng: làm vua từ năm 8-23 sau công nguyên (ND). Không ngờ vì trời mà Chu Công không chết,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 18 Đoán Án Kỳ Quan Chương 18 Khám Tay Máu, Phủ Quan Luận Tội Trộm Mũ Vàng, Sau Được Minh Oan Người trung bị nghi ngờ, người giữ chữ tín bị gièm pha, chuyện ấyxưa nay thường thấy. Chỉ có điều phải trái cuối cùng sẽ phân minh, lâu ngàysẽ sáng tỏ. Người xưa từng nói rằng: Chu Công(1) từng sợ lời bịa đặt, Vương Mãng(2) đề cao kẻ có tài. Nếu như hai người bỗng nhiên chết. Thật giả sau này ai biết cho. (1) Chu Công: Chu Công Đán, sống cuối thời Tây Chu (ND). (2) Vương Mãng: làm vua từ năm 8-23 sau công nguyên (ND). Không ngờ vì trời mà Chu Công không chết, sau khi dời đô về phíađông ba năm ông biết được những người gièm pha, nói rằng ông đã hạiThành Vương, đó là Quản Thúc và Thái Thúc là anh và em ông. ThànhVương cũng không minh oan cho ông, thế là trời bỗng nổi sấm chớp, gióbão cảnh báo Thành Vương, chứng tỏ không có nỗi oan nào là không minhoan. Lại như ngay gần đây thôi, Ngụy Trung Hiền đã dựa vào Tam ánquây một mẻ lưới sát hại những người hiền lương. Như thế vẫn chưa đủ, hắncắt đất nhận hối lộ” vu cho những người chính trực là gian tà, những ngườithanh liêm là tham lam, người luôn luôn gìn giữ mình thành người gây sự,nên hắn đã đuổi họ về, giết chết và bắt đi làm lính thú, bắt truy hoàn tang vật,không biết bao nhiêu người. Còn có một bọn người khéo tô vẽ, giỏi vơ véthết lòng xu phụ, lấy bàn tay che mặt trời, khiến những người hiền lươngkhông sao bộc bạch được. Không ngờ đấng quân vương sáng suốt lên ngôi,tất cả sự đen tối đều bị phanh phui ra hết, những người trung nghĩa can đảmcuối cùng đã làm cho thiên hạ bừng sáng. Đây là việc lớn. Còn những việcnhỏ nhặt như sự ngu dốt của quan xử kiện, hoặc là sự việc xảy ra một cáchkhéo léo trùng khớp y như thật, thì tuy nhất thời còn mù mờ, song sau nàykhông thể không sáng tỏ. Chuyện kể rằng, ở Sử Châu triều đại chúng ta có một viên lại họ Đỗ,người huyện Long Tuyền. Vì bỏ tiền mua chức nên được làm việc tại hìnhphòng. Trong nhà cũng có dăm ba chục mẫu ruộng, đời sống gia đình tươngđối khá giả. Vợ là Vương thị, sinh được đứa con trai, vì thiếu sữa nên thuêngười vú nuôi là Kim thị, nhà còn có một đứa ở là A Tài. Ông là người sốngyên phận, cả gia đình đều sống trong phủ. Phía tây là công đường, có Phùng ngoại lang là người ở bình phòng,nhà giàu có. Mẹ là Thiệu thị, vợ là Giang thị, đi đâu họ thường đội mũ vàng,cài trâm vàng, khi mời khách thường dùng chén bạc. Hai nhà ở gần nhau,cửa sau nhà Đỗ ngoại lang đối diện với cửa trước nhà Phùng ngoại lang. Hainhà thường mời nhau uống rượu, trong phủ ai cũng biết họ rất thân nhau.Bởi thế người vú nuôi nhà họ Đỗ hằng ngày thường bế đứa bé sang nhà họPhùng chơi. Những nhà ở trong phủ đều không rộng rãi, người vú nuôithường bế đứa bé vào trong phòng chơi. Một hôm nhân ngày sinh nhật một người thân quyến, mời cả nhàPhùng ngoại lang tới dự tiệc mừng. Ngươi vú nuôi hôm ấy cũng sang giúpGiang thị sửa mũ, cài đầu, tiễn chân ra tận cửa. Phùng ngoại lang cho rằngnhà ở trong phủ, nên cũng không cho người ở lại coi nhà, mà khóa cửa đi hết.Ra đường gặp ngay Trương Tam là thư ký của phòng mình, hắn còn trẻ,thích chơi gái và đánh bạc. Trong nhà có một chút vốn liếng, vừa đủ trangtrải khi cưới vợ, còn đâu nữa cho anh ta tiêu xài. Ngay cả việc công trongphủ cũng rất ít, công việc thường xuyên đã có một vị lâu năm làm, nếu cóthay thế, mà được người ta đút lót cho một vài lạng thì hắn cũng chỉ đượcmột vài đồng thôi số tiền ấy không đủ hắn tiêu một lần. Vợ hắn thường kỳkèo, song nào hắn có lọt tai. Nay hắn mang tiền đi xem hát, mai hắn rủngười đi chơi núi, hoặc chơi gái, song đó chỉ là chuyện vặt. Điều tai hại nhấtlà lúc nào hắn cũng chỉ nghĩ tới cờ bạc. Đã vào sòng bạc thì khó mà thắng.Lúc đầu nó cho anh được một vài đồng để nhử anh, sau đó anh phải đánhtiếp. Nếu anh tham mồi bắt bóng, cứ đánh to lên, thế là thua cháy túi. Bọnchủ sòng bạc có nhiều mánh lới khiến anh không sao gỡ nổi, lúc đầu anh bánquần áo, đồ trang sức của vợ, sau đó bán hết cả đồ đạc trong nhà để đi đánhbạc. Hôm nay Trương Tam thua to, định về nhà mình kiếm chút tiền gỡ lại.Hắn vừa tới cửa, thấy hai người đàn bà, một già một trẻ lên kiệu, sau là mộtngười đầu đội mũ, mặc áo the Thanh Hải màu lam, trông rất sang trọng,người ấy là Phùng ngoại lang, thuộc binh phòng, sau cùng là đứa ở CầmĐồng gánh lễ vật. Trương Tam nghĩ: Không biết gã chó chết này đi đâu?”.Hắn về phòng, chẳng thấy một ai, ngồi một lúc hắn nghĩ: “Lão Phùng chếttiệt này, trước đây mời mình uống rượu hắn khoe khoang là hắn mua hai bộchén bạc. Hôm nay cả nhà đi ăn cỗ chắc đến tối mới về. Ta đến nhà gã, nhânlúc không có người khoắng một mẻ, cũng đủ chơi vài ba ngày. Làm việccông được vài đồng thì ra quái gì. Xưa nay người ta lâm vào cảnh đường cùng thì ...

Tài liệu được xem nhiều: