Đỗ ngoại lang lại dán một tờ thông báo viết rằng: "Nhà ông Phùng mất của, ai bắt được xin tạ ơn mười lạng bạc". Ai cũng bảo là ông "nói bậy". Lại còn làm cho người vú nuôi nhà mình mắc tiếng oan là kẻ ăn cắp. Đỗ ngoại lang muốn chết quách đi cho rồi. May mà Vương thị nói: - Ông xem nhà mình vô tội lại mang tiếng xấu là kẻ oa trữ, lại còn phải bồi thường tang vật. Nếu như ông chết, người ta lại cho là sợ tội mà chết. Đây là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 18 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 18 (B) Đỗ ngoại lang lại dán một tờ thông báo viết rằng: Nhà ông Phùngmất của, ai bắt được xin tạ ơn mười lạng bạc. Ai cũng bảo là ông nói bậy.Lại còn làm cho người vú nuôi nhà mình mắc tiếng oan là kẻ ăn cắp. Đỗngoại lang muốn chết quách đi cho rồi. May mà Vương thị nói: - Ông xem nhà mình vô tội lại mang tiếng xấu là kẻ oa trữ, lại cònphải bồi thường tang vật. Nếu như ông chết, người ta lại cho là sợ tội màchết. Đây là mệnh trời, đừng chết oan uổng như thế. Lẽ trời luôn sáng tỏ,việc lâu rồi sẽ rõ ra thôi. Thế rồi họ luôn luôn cầu trời khấn Phật phải làm sáng tỏ oan khuấtcho cuộc đời của mình. Án đã xét xong, đệ trình lên cấp trên. Rất may là Trương Tam, nay đánh bạc mai chơi gái, hằng ngàythường tới xem chiếc hòm văn thư. Hắn chỉ nghĩ tới mình, mặc cho Đỗngoại lang vì hắn mà chịu oan, vì hắn mà chịu tội. Số bạc hắn lấy được tiêuào đi, trong mấy ngày đã hết nhẵn. Bây giờ thì hắn nghĩ tới cái mũ đính vàng.Chỉ có điều mấy lần hắn tới phòng lại thấy có người ngồi ở đó ghi chép, hắnkhó mà lấy ra được. Mình thì không ghi chép gì mà cứ ngồi đuỗn mặt ra,không tiện đành phải bỏ về. Hôm ấy chờ cho mọi người đi vắng, hắn vộivàng mở hòm giấy tờ, lấy ngay chiếc mũ đính vàng nhét vào tay áo. Đangtìm giấy gói thì đúng lúc ấy Chu Nhất Quan là người của phòng ấy mất mộtchiếc quạt, bước vào ngó nghiêng tìm quanh quẩn. Chiếc quạt rơi dưới gầmbàn, khi cúi xuống nhặt thấy có vật gì lồng cồng trong tay áo Trương Tam.Hai người này thường đùa cợt nhau, Chu Nhất Quan nói: - Trương Tam, hôm nay vớ được món gì bở thế, phải đãi tớ đi. Thế rồi Chu đưa tay nắn nắn, Trương Tam vội rụt tay lại nói: - Không được đụng vào đấy. - Gói gì vậy? - Không phải, đây là vì người nhà cần một ít bạc, sai tôi mang chiếcmũ đính vàng đi đổi. Nếu được tiền chè thuốc mình sẽ đãi cậu. - Cô tớ - Chu Nhất nói, - sắp gả chồng cho con gái, nói với tớ là cầnđánh một chiếc trâm vàng để làm đồ trang sức, thôi thì đổi luôn chiếc mũđính vàng này cho tiện. Đổi độ bao nhiêu tớ xem xem thế nào, nếu dùngđược tớ đổi giúp cho. Chu Nhất Quan định lôi ra xem. Trương Tam nói: - Hàng cũ ấy mà, - Trương Tam nói, - sợ rằng không vừa ý thôi đừngxem nữa. - Cô tôi vốn chẳng biết gì đến lễ vật, vả lại cũng sắp cưới rồi. Cậu cứcho tớ xem sao. Chẳng lẽ cậu phải để tớ giật lấy mà xem ư? Trương Tam đành phải cho xem, Chu Tam nói: - Đây chỉ là hàng thủ công thôi, không phải là hàng xịn tại sao vànhlại bẹp thế này, mà khung mũ cũng bị cong, lại thủng mất một chỗ. - Tốt nhất là cậu đi đánh cái trâm khác. Chu Nhất Quan mồm thì bảo được, được nhưng cứ xem chiếc mũ ấy.Bên trong chiếc mũ có thấy ký tên hình như là chữ Phùng ngoại lang, rồi nóivới Trương Tam: - Hình như cậu không muốn nhờ tớ, thế thì tớ bảo cô tớ sẽ trực tiếpmang bạc tới chỉ cần để cho cô ấy rẻ chút ít. - Tất nhiên rồi. Nói xong Trương Tam đi thẳng. Chu Nhất Quan là một người láu lỉnh, anh nghĩ: Trương Tam là taycờ bạc, vào tay nó là nó nướng ngay vào sòng bạc, ngay như vợ nó cũng códám đưa cho nó đâu, người thân này mù hay sao mà đưa cho nó? Đã vào taynó thì mất toi. Sau đó anh lại nghĩ: Đã bảo nó đi đổi sao nó lại không biếtlà bao nhiêu, tại sao vành mũ lại bẹp? Việc này thật đáng ngờ. Đang lúcnghĩ ngợi thì thấy Phùng ngoại lang đi tới. Chu Nhất Quan sực nghĩ ra nói: - Ông Phùng này, ông mới mất chiếc mũ đính vàng, nửa mạc bị thủngmất một lỗ có phải không? - Thủng mất một lỗ thì tôi không biết, - Phùng ngoại lang nói, - do nhàkết lấy, đội được ba bốn năm rồi. - Bên trong có ký chữ gì không? - Năm kia tôi có đội, treo trong phủ sợ bị người ta đội nhầm, tôi cóviết chữ bên trong. - Chỉ vì có chữ ký này mà tôi nghi, - Chu Nhất Quan nói, - người nàyđang cần đổi, nếu ông có bạc thì mang khoảng mười lạng tôi sẽ đưa về choông xem kỹ. - Ai thế? - Nếu như nói người này ra, - Chu Nhất Quan nói, - mà không phải thìtôi nghi oan cho người ta, người ấy biết được lại trách tôi. - Anh đừng lừa tôi. - Tôi và ông cùng một phòng, gắn bó với nhau như chân với tay, lẽnào tôi lại lừa dối ông mấy lạng bạc? Chỉ có điều tìm được của mình rồi, thìphải cho tôi một bữa rượu ra trò đấy. Quả nhiên Phùng ngoại lang đưa cho Chu Nhất Quan một gói bốn nén.Chu Nhất Quan đi tìm Trương Tam. Không ngờ Trương Tam đợi khôngthấy, đã mang đổi béng cho một cửa hàng ngoài phố lấy năm lạng bạc, đimột lúc đã nướng hết nhẵn. Chu Nhất Quan tới nhà Trương Tam, vợ TrươngTam nói: - Anh ấy vào phủ từ sáng sớm đã về đâu. Chu Nhất Quan quay về, mới đi được một đoạn thì gặp Trương Tammặt buồn rười rượi đi tới. Chu Nhất Quan nói: - Vừa rồi tôi đã nói với cô tôi, cô tôi bảo mang mười lạng tới rồi đưamũ về cho cô xem, anh thấy có đổi được ...