Vốn là ngài Đan định cho anh họ Vu đứng cũi hai ngày, để xem anh là người thế nào. Sau khi rời khỏi công đường, thì Tôn Tự Lan một người thầy chính trực có tiếng hiểu biết pháp luật đến xin cho anh. Ngài Đan hứa sẵn sàng tha, song thầy vừa ra khỏi cửa ngài bèn ra lệnh giết chết ngay anh họ Vu. Tính khí của ngài Đan là như vậy, ngài rất không thích người nào đó thọc vào công việc của ngài. Nếu như có người nào đó hỏi, thì bao giờ ngài...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 20 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 20 (B) Vốn là ngài Đan định cho anh họ Vu đứng cũi hai ngày, để xem anh làngười thế nào. Sau khi rời khỏi công đường, thì Tôn Tự Lan một người thầychính trực có tiếng hiểu biết pháp luật đến xin cho anh. Ngài Đan hứa sẵnsàng tha, song thầy vừa ra khỏi cửa ngài bèn ra lệnh giết chết ngay anh họVu. Tính khí của ngài Đan là như vậy, ngài rất không thích người nào đóthọc vào công việc của ngài. Nếu như có người nào đó hỏi, thì bao giờ ngàicũng làm ngược lại. Đúng thì nhất định ngài bảo là sai; rõ ràng là sai, thìngài cứ khăng khăng là đúng. Bởi thế anh họ Vu bị người thầy nổi tiếng hiểubiết pháp luật giết chết. Khi nghe thấy bên ngoài đánh trống, ngài Vu lập tức ra công đường.Thấy ông già kêu khóc bước tới, nói: - Con ta phạm tội gì mà bị người giết chết, người phải đền mạng. Takhông cần cái mạng già này nữa, ta sẽ liều chết với ngươi! Ngài Đan biết ngay là cha anh họ Vu bèn nói: - Không cho phép ngươi làm loạn công đường, ngươi nghe ta nói đây.Con ngươi chết rồi, bạc của ngươi vẫn còn đây, ngươi cầm về lo chôn cất. Lão Vu nghe xong nổi giận lôi đình, gào lên chửi. Ngài Đan cười lạnhlùng, gọi người cùm ông lại, bảo sai nha xem có chiếc cũi nào còn trống thìnhét ông vào cho xong chuyện. Thế rồi ngài Đan lập tức lấy ra một chiếcphong bì viết rằng: Chẳng coi quan ra gì, kêu gào náo loạn công đường,mắc trọng tội, hãy cho đứng cũi chết để làm gương cho mọi người”, Sai nhalập tức lôi ông đi. Ngài Đan rời khỏi công đường. Về tới thư phòng, thầy Tôn Tự Lan đã ngồi ở đó, chủ khách chuyệntrò một vài câu. Ngài Tôn hỏi người nào đánh trống ngoài đó, ngài Đan nóiđó là cha anh họ Vu, rồi nói: - Không ra tay thì không chịu nổi, thôi thì dứt khoát làm cho tuyệtgiống. Thầy Tôn nghe xong, tức dựng tóc gáy, nghĩ một hồi, rồi khuyên lênmặt bàn một vòng tròn, chặc lưỡi khen: - Chà chà! Thật là một ý hay, ta không thể không bái phục. Ngài Đan rất đỗi kinh ngạc, nói: - Sao thầy lại khen ngợi như thế? - Hiện ngài ở đây, cách tỉnh rất xa, dù cho hình phạt tàn khốc đến thếnào quan trên cũng không thể biết. Nếu không giết chết lão Vu, nhất định lãota sẽ kháng cáo lên cấp trên, lúc ấy việc thăng tiến của ngài sẽ rất khó khăn.Bởi thế bây giờ phải bảo toàn công danh của mình, ngoài việc trị tội cho lãoVu chết đi, không còn cách nào khác. Ta tính đã lâu rồi, không ngờ ngàicũng nghĩ như thế, đúng là ý kiến của anh hùng thật giống nhau. Những việcngài làm trước đây tôi không hiểu được, nay chỉ một việc này tôi có thể đoánra. Vừa nói ông vừa khuyên những vòng tròn lên bàn: Thấy thế ngài Đannói thầm: Ngươi là một thằng ngu, ngươi nói đã đoán được dụng ý của ta,song ta không để cho ngươi đoán được đâu”. Chuyện phiếm một hồi, thầyTôn trở về thư phòng. Đúng vào lúc sai nha cho lão Vu vào cũi đứng thì ngàiĐan nói: - Giao số bạc trong kho cho ông ta, rồi thả ông ta ra. Nghe thấy thế, sai nha hết sức kinh ngạc, không đám nhiều lời sợ ngàiĐan sẽ làm trái lại, chỉ biết vội vàng làm theo, thả lão Vu ra khỏi cũi, rồikhuyên giải an ủi ông. Sai nha lấy bạc từ trong kho ra giao cho ông. Chẳngcòn cách nào khác, lão Vu lấy một đồng bạc tạ ơn Bạch Lão Tứ, lại mua mộtcỗ quan tài mỏng, thuê người khiêng con đến một ngôi miếu hoang để tạm,rồi lão Vu về nhà tìm kế khác. Sau khi việc này xảy ra, mấy ngày sau ngài Đan thấy mệt mỏi. Bà lớncũng theo đường thủy đến chỗ ông. Bà kể lại chuyện từ ngày tạm xa nhau,và những chuyện nghe thấy dọc đường về những lệnh cấm và những việclàm oai nghiêm ở đây, ngài Đan rất đắc ý. Mới chỉ mấy tháng, mà ngài đã thi hành biết bao nhiêu vụ án, songcách tra tấn cũ như gậy nhỏ, bàn vả, roi da... ngài không hề dùng đến. Vào một hôm ngài Đan mừng thọ tuổi bốn mươi, trong nha môn ồn àonáo nhiệt. Bà lớn chuẩn bị riêng một mâm cỗ để tỏ rõ tấm lòng của mình, rồimời ngài Đan vào nhà trong uống rượu. Bà lớn nói tới chuyện hiện nay chưacó đứa con nào, rồi nhân đó khuyên ngài tu thân tích đức. Nghe thấy vậyngài Đan rất không vui, đỏ mặt nói: - Như thế nào mới là tu thân tích đức? - Như thế nào ư? - Bà lớn nói. - Lẽ nào cứ phải niệm Phật ăn chay.Chẳng hạn như mỗi lần ra công đường là mấy mạng người phải chết. Nếunhư họ đáng chết, thì cũng phải theo phép nước, hoặc là chém đầu hoặc treocổ, thì họ chết cũng không oán. Còn như ông tự tạo ra hình phạt sẽ động đếnlòng trời. - Theo bà, - ngài Đan nói, - ta xử tội cũng là gây ra oan nghiệt ư? - Xử kiện sao coi là oan nghiệt, có điều mọi việc ông cũng phải biếtkhoan dung, thì người ta sẽ đội ơn ông. Mới nhậm chức chưa đầy nửa năm,mà nghe nói ông đã bắt đứng cũi chết mất gần hai ngàn người. Lẽ nào trongsố hai ngàn ấy, không có một ai chết oan ư? Hơn nữa hình phạt Ba tiên ôngvào động, Năm con thi đỗ chỉ nghe nói cũng đã sởn tóc ...