Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 192.25 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 18,000 VND Tải xuống file đầy đủ (18 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đừng nói người quê cảm khái sâu. Đất trời nào biết có gì đâu, Mộ người hiệp khách đầy cỏ dại Quách huống tài danh chỉ vì tiền. Ai bao ngàn năm không chính sử, Chỉ tại đời này lắm quan tham. Thế gian bao việc xin thử hỏi, Cướp phải chăng tại rừng xanh.Đây là bài thơ hình như không chỉ điều gì cụ thể, chẳng qua là cảm khái gửi gắm những suy nghĩ, mượn nó để bộc lộ những bất mãn phẫn uấtcủa mình. Ngẫm nghĩ cho kỹ thì hình như bài thơ như là nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 Đoán Án Kỳ Quan Chương 21 Khinh Tài Sắc Kẻ Cướp Đường Thuyết Pháp Thoát Tử Sinh Đấng Nghĩa Hiệp Từ Tâm Đừng nói người quê cảm khái sâu. Đất trời nào biết có gì đâu, Mộ người hiệp khách đầy cỏ dại Quách huống tài danh chỉ vì tiền. Ai bao ngàn năm không chính sử, Chỉ tại đời này lắm quan tham. Thế gian bao việc xin thử hỏi, Cướp phải chăng tại rừng xanh. Đây là bài thơ hình như không chỉ điều gì cụ thể, chẳng qua là cảmkhái gửi gắm những suy nghĩ, mượn nó để bộc lộ những bất mãn phẫn uấtcủa mình. Ngẫm nghĩ cho kỹ thì hình như bài thơ như là nói về những việccụ thể, tôi là người đã vứt bỏ công danh, ngày ngày chạy theo ba bữa cơmđạm bạc, trong lúc nhàn rỗi cứ suy nghĩ về bài thơ ấy xem thế nào. Các bạnbảo, triều đình đặt ra bộ Lại, hằng ngày tuyển rất nhiều quan viên. Nhũngviên quan này ta đòi hỏi họ phải làm gì? Không khác gì là đòi hỏi họ vỗ yênmuôn dân. Việc vỗ yên muôn dân tuy nhiều, song không có gì quan trọngbằng đánh dẹp bọn cướp. Bởi thế người ta thường nói dẹp cướp yên dân.Triều đình có quan văn, lại có võ tướng, từ trấn tuần tướng lĩnh trở xuống,lại có du kích, phiên bổ. Nhũng người này ăn cơm gạo triều đình, rõ ràng làphải dẹp cướp yên dân. Lẽ nào kẻ làm cướp, khi lọt lòng mẹ đã định sẵn mình nhất thiết phảilà kẻ cướp? Cũng có kẻ đói khát bức bách, cũng có kẻ phạm tội không thểtha thứ được, không còn cách nào khác buộc phải đi vào con đường ấy.Trong đó cũng có rất nhiều người vì phẫn uất mà giấu mình ở đó. Cũng cóngười trọng nghĩa khinh tài, cũng có người cứu giúp người hoạn nạn, cũngcó người vung dao trừ khử bọn cường đạo giúp đỡ kẻ yếu đuối, cũng cóngười là kẻ phá gia chi tử, hối cải hiến thân cho đất nước. Những người nàykhông thực hiện chí lớn của đời song lại không muốn làm điều xấu xa vôliêm sỉ, không muốn sống như con sâu cái kiến, không chịu làm điều lừa dốilương tâm, vơ vét những tiền tài đen tối. Cho dù tiết tháo, phẩm hạnh củamình không lập được thì cũng làm một trang nam nhi tự do, sống ngang tàng,khi việc thất bại, sẵn sàng đưa cổ cho người ta chém. Những người như thếhơn hẳn kẻ thực hiện mưu đồ đen tối để cướp của người. Bởi thế Lý Thiệp,một bậc tiên hiền đã làm thơ tặng họ rằng: Vừa gặp vì sao lại bỏ trốn, Trên đời chỉ có một nửa anh. Thời ấy có thể nói là chỉ có một nửa anh. Song ngày nay, câu ấyphải sửa là Trên đời có ai được như anh. Thế nhưng, thứ nhất là đòi hỏinhũng người dẹp cướp yên dân phải chính trực, liêm khiết, chứ không đòihỏi họ phải gương mẫu về mọi mặt. Thứ hai là, triều đình phải phá cáchdùng người chứ không thể câu nệ cất nhắc người làm quan theo một conđường nhất định. Những người này nếu được làm quan sẽ phát huy hết tàinăng và cống hiến hết mình cho đất nước. Tôi xin kể cho các bạn nghe mộtcâu chuyện sau đây. Thời Tư Mã Tấn, nước Ngô có hai danh sĩ, anh là Lục Cơ, em là LụcVân, đời đời làm quan to. Chưa kể đến họ giàu có nhất nước, mà ngay họctrò của họ cũng ở khắp thiên hạ. Nước Ngô thất bại, đất đai thuộc về triềuTấn. Hai anh em họ tài cao học rộng, không chịu nổi cuộc sống buồn tẻ, cóngười tiến cử họ, họ chuẩn bị rất nhiều của cải, mua thuyền chở tới LạcDương yết kiến triều đình. Hôm ấy, thuyền đậu dưới sông, nghe thấy cótiếng còi huýt thì thấy có rất nhiều người ập xuống cướp tất cả của cải trênthuyền. Của cải đã chất đống trên bờ mà họ vẫn còn gào thét bắt giết nó đi.Sợ quá Lục Cô vội chui vào khoang lái, ngồi thu mình ẩn nấp. Khoang lái cómột khe hở. Lục Cơ len lén nhìn ra, thấy một tráng sĩ ngồi trên chiếc giườngHồ đặt trên bờ, đầu chít khăn xanh, mặc áo bào đỏ, dáng vẻ phi phàm, phongtư xuất chúng. Sai bảo mọi người, ai cũng nghe theo răm rắp. Phân chia củacải rất công bằng. Thấy thế Lục Cơ hết sức ngưỡng mộ, thầm khen ngợi.Không kìm nén nổi, tự nhiên gọi to: - Tráng sĩ trên bờ có thể cho biết tính danh được không? Tôi có câuchuyện muốn nói. Tráng sĩ giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy một người ngồi xổm trongkhoang lái nói ra, bèn cười nói: - Anh nói gì? - Tôi đã gặp nhiều người. - Lục Cơ nói. - Song thấy tướng mạo vàhành động của tráng sĩ thật khác thường nhưng rất tiếc con người cao cả ấylại chôn vùi vào con đường này. Sao tráng sĩ không bỏ quách nó đi, cố gắnghọc hành thành tài để cống hiến cho triều đình, khỏi uổng phí tài năng vàphẩm hạnh. Người tráng sĩ ấy nói: - Ông có thể ra đây để ta gặp mặt được không? Thấy thế Lục Cơ vội nhảy ra khỏi thuyền lên bờ, vái chào tráng sĩ.Hai người nói cho nhau biết họ tên. Người tráng sĩ ấy nói: - Tôi là Đới Uyên, nhân vì thiên hạ nhiễu nhương nên tôi phải mộtmình phiêu bạt nơi đây mai đó, quả thực tôi chưa từng đi học. Nếu ôngkhông vứt ...

Tài liệu được xem nhiều: