Viên tri phủ này họ Nhậm, vốn xuất thân từ khoa giáp, là người cực kỳ tham lam, đầu tiên được nhậm chức tri huyện Cối Kê. Hắn chẳng giữ thể diện gì, lừa cả nguyên cáo lẫn bị cáo, bị người địa phương vạch trần, không trụ nổi hắn dùng tiền đút lót để được điều tới huyện Tĩnh An, tỉnh Giang Tây. Hắn vừa đến thì huyện Tĩnh An trở thành bất an. Hắn tìm mọi cách vơ vét cho bằng hết. Làm được hai năm thì bị phê phán, không được hai nha môn cất nhắc,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 21 (B) Viên tri phủ này họ Nhậm, vốn xuất thân từ khoa giáp, là người cựckỳ tham lam, đầu tiên được nhậm chức tri huyện Cối Kê. Hắn chẳng giữ thểdiện gì, lừa cả nguyên cáo lẫn bị cáo, bị người địa phương vạch trần, khôngtrụ nổi hắn dùng tiền đút lót để được điều tới huyện Tĩnh An, tỉnh Giang Tây.Hắn vừa đến thì huyện Tĩnh An trở thành bất an. Hắn tìm mọi cách vơ vétcho bằng hết. Làm được hai năm thì bị phê phán, không được hai nha môncất nhắc, song hắn đã tìm mọi cách để leo lên chủ sự bộ Hộ. Vận của hắnđang lên, hắn được trông coi việc quản lương và thu thuế, phụ thu lạm bổquá nhiều. Số bạc hắn vơ vét được không sao kể xiết. Hắn thăm dò thấyTriều Châu sẽ là nơi phát tài, hắn bèn tìm cách để được làm tri phủ TriềuChâu. Những người thân đi theo không nhiều, chỉ có phu nhân và một tiểuthư là Trại Nhí, với ý là con trai cũng không sánh kịp. Tiểu thư rất xinh đẹp,hiểu biết rộng, coi thường cha mình chỉ vì tiền tài, sợ rằng việc quan sẽ gặpnhiều bất lợi, cô thường can ngăn cha. Thấy con bất hiếu nên tri phủ cũngkhông quý cô, ông ta có hai thuyền lớn, thở đầy ắp, không kể tới đồ đạc tovà nặng, ngay những đồ cổ quý hiếm cũng chất đầy cũng lóa mắt không saođếm xuể. Hôm ấy thuê phu mang vác qua dốc núi, người gánh kẻ khiêng kìnkìn, kéo thành một đoàn dài. Không giống như người đi nhậm chức màgiống một viên quan dọn nhà về quê. Hành lý đi trước, phu nhân và tiểu thưđi sau, tri phủ Nhậm áp tải đi sau, bỗng thấy có tiếng còi vang lên, mấy mũitên bằng gỗ liễu vụt qua trước mặt, tất cả đều hốt hoảng đứng lại. Thấy hơnmười người đàn ông xông tới cướp hành lý. Họ nói: - Bắt trói tên cướp của ấy giết đi. Một lát sau họ trói tri phủ Nhậm lại. Đang lúc kêu trời kêu đất thì bọnThời Đại Lai đi ở đàng sau, ngồi trên xe, từ đầu dốc đi tới, được báo là hàngcủa quan bị cướp. Đại Lai giật mình vội chạy lên phía trước, đứng trên caoquan sát thì một người trong bọn họ nói: - Hóa ra Thời tướng công cũng đến, thôi thả hắn ra. Thế là đột nhiên những người này bỏ đi hết, tri phủ được mọi ngườicởi trói, song hành lý, lương thực, ngay cả tiểu thư cũng mất hút. Tri phủnói: - Rõ ràng vừa rồi nghe thấy bọn cướp nói tới Thời tướng công, vì saochúng biết được lão Thời? Nếu hôm nay không đi cùng ông ấy thì ta đã toimạng rồi. Ta không thể ở lâu trên dốc núi này, phải tới ngay phủ Nam Hùngrồi sẽ tìm hiểu sau. Lát sau tới phủ Nam Hùng, vì không thấy tiểu thư, Nhậm tri phủ nghĩ,bọn cướp này đã cướp của của ta lại còn cướp cả con gái của ta nữa. Rồitri phủ Nhậm lại nghĩ tiếp, đúng rồi, đúng rồi, bọn cướp nhận ra lão Thời, tạisao không truy hắn tận gốc, lúc ấy sẽ tìm ra con gái, thế là hắn quên cả ơncứu mạng. Đúng là: Chỉ mưu thục hiện không thành kế, Chẳng nghĩ mình đã hút máu người. Hôm sau tri phủ Nhậm đích thân tới bái kiến tri phủ Nam Hùng, kể lạichuyện đã xảy ra, hắn nói: - Cái khác thì thôi, tôi chỉ thương đứa con gái, ai ngờ người giúp việcmình mới tới lại câu kết với bọn người này, mong ngài nghiêm trị Thời ĐạiLai, nhất định hắn sẽ khai. Con tôi được trở về, còn tất cả tang vật thu đượcsẽ dâng cho ngài, tôi sẽ hậu tạ. - Xin nghe lời dạy bảo của ngài, xin cám ơn ngài. - Tri phủ Nam Hùngnói. Vốn là, khi tri phủ Nhậm nghe thấy câu nói ấy thì Thời Đại Lai còn ởđàng sau, nên không hay biết gì. Đến khi tri phủ Nhậm đến bái kiến tri phủ Nam Hùng trở về, Thời ĐạiLai ra đón, nói: - Bái kiến ngài nên nhờ ngài bắt là tốt nhất. Tri phủ hùng hổ nói: - Không cần bắt cũng tìm ra tám chín phần rồi. Nói xong hắn đi vào, Thời Đại Lai chỉ nghĩ ông ta đang đau thươngnên tỏ ra bực bội như thế. Vừa quay đầu lại đã thấy một bọn người hùng hổcầm xích sắt xông vào tròng cổ anh lôi đi. Thời Đại Lai nói: - Tại sao vậy? Ra tới cổng gặp người quản gia, anh nói: - Anh báo ngay cho ông lớn biết, những người này vô cớ bắt người,hãy cứu tôi ngay. Người quản gia vờ vịt nói: - Anh đi mà báo. Thời Đại Lai kinh ngạc nghi ngờ, không sao quyết được, bèn nói vớingười ấy rằng: - Các ông theo lệnh ai đến đây, đừng có làm bừa như thế, ta là tướngcông do ngài Nhậm mời tới. Những người ấy nói: - Thì chính người mời anh là nguyên cáo. - Việc này căn cứ vào đâu vậy? - Thời Đại Lai nói. Những người ấy cứ lôi bừa đi, nói: - Đến đấy rồi sẽ hiểu. Đúng là: Không gió mà nổi sóng Nói ra thật đáng khinh. Thời Đại Lai không biết tình hình bên trong thế nào, vẫn cứ trông chờNhậm tri phủ cứu giúp. Cả gan theo họ tới phủ Nam Hùng. Tri phủ lập tứclên công đường, nhìn Thời Đại Lai nói: - Đúng là tên giúp việc lại là kẻ cướp. Thời Đại Lai dõng dạc nói: - Kẻ cướp là kẻ cướp, người giúp việc là người giúp việc, tại sao ngàilại bảo người giúp vi ...