Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (C)

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 151.41 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 6,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tới thành, bổ sảnh gặp quan huyện, cho sai nha nghỉ. Quan huyện định thẩm vấn ngay, song người lập bản án bước tới nói là, chờ gọi chủ mất đến nhận tang vật rồi sẽ thẩm vấn. Quan huyện vốn là người rất lười nhác, nghe thấy nói thế gật ngay. Nhân viên lập bản án trở ra, gọi Ngô Lương nói: - Việc này do ngươi chịu trách nhiệm chính, ta nghe nói vốn liếng Chu Tử Ngọc cũng kha khá. Ngươi là người hiểu, đừng chỉ có biết mình thôi nhé. - Vâng, vâng, - Ngô...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (C) Đoán Án Kỳ Quan Chương 21 (C) Tới thành, bổ sảnh gặp quan huyện, cho sai nha nghỉ. Quan huyệnđịnh thẩm vấn ngay, song người lập bản án bước tới nói là, chờ gọi chủ mấtđến nhận tang vật rồi sẽ thẩm vấn. Quan huyện vốn là người rất lười nhác,nghe thấy nói thế gật ngay. Nhân viên lập bản án trở ra, gọi Ngô Lương nói: - Việc này do ngươi chịu trách nhiệm chính, ta nghe nói vốn liếngChu Tử Ngọc cũng kha khá. Ngươi là người hiểu, đừng chỉ có biết mình thôinhé. - Vâng, vâng, - Ngô Lương vội đáp, - ông đã dạy thế, đương nhiênchúng tôi sẽ hết sức cố gắng. Ngay như ông không dạy bảo chúng tôi cũngkhông dám cả gan như thế. Ông hãy yên tâm. - Khá, khá lắm, - ngươi lập bản án nói, - ngươi đi nhé! Thế rồi quan huyện sai người gửi giấy báo cho người mất của đếnnhận tang vật. Ngô Lương dựa Chu Tử Ngọc vào phòng giam riêng. Vợ ChuTử Ngọc thì cho bà môi giới dẫn di coi giữ. Chu Tử Ngọc tới phòng giam riêng, ngồi một lát thì Ngô Lương giảvờ ân cần nói mấy câu bâng quơ. Sau đó Chu Tử Ngọc hỏi mình phạm tội gì.Ngô Lương nói: - Tôi cũng không biết. Nếu ngươi muốn biết thì tôi sẽ đi nghe ngóngxem sao. Có điều việc này không có tiền thì không xong. Việc quan chắcngươi cũng hiểu rõ, không thể nói bằng nước bọt. Chu Tử Ngọc biết được Ngô Lương muốn đòi tiền, vì khi tới đây TửNgọc đã nhờ người cậu là Tôn Hữu Đức lo liệu việc này, sao không biết baogiờ mới đến, bỗng chốc lo lắng, cởi chiếc áo khoác đang mặc đưa cho NgôLương, nhờ Ngô Lương dò xem mình đã phạm tội gì. Ngô Lương xem quachiếc áo thấy tuy mới song không mấy giá trị, bực bội nói: - Ngươi mắc tội này lẽ nào không nhờ người đút lót chút ít chỉ dựavào phép thần thông của chiếc áo này sao? Chu Tử Ngọc vội cười lấy lòng, nói: - Ông đừng nghĩ ngợi gì, ta đã nhờ người rồi, có lẽ tối nay mới tới.Song tôi muốn biết ngay tôi đã phạm tội gì, đây mới là chút tình xin ôngnhận cho, tôi sẽ đưa thêm. Ông không chịu nhận, thì khi cậu tôi tới cũng sẽxin gặp ông, cái áo cũng chẳng đáng gì. - Việc này ta không biết. - Ngô Lương nói. - Chờ người thân ngươiđến, lúc đó sẽ nghĩ cách. Ngô Lương biết rằng nhất định Chu Tử Ngọc sẽ có người đến đút lót,nên cũng không gây khó dễ nữa, rồi đúng dậy ra ngoài, thấy một người ănmặc tươm tất, tay xách một liễn cơm, bên trên còn có hai bát thứ ăn, đangđịnh đi vào. Thấy Ngô Lương, người ấy vội chạy ào tới. Thuận tay Ngô Lương tát người ấy một cái, người ấy kêu ối lên mộttiếng, tiếp đó Ngô Lương quát: - Mày làm gì thế? - Chu tiên sinh ở đây. - Người ấy đáp. - Tôi đến đưa cơm. - Chu Tử Ngọc ăn cắp, mắc trọng tội, - Ngô Lương cười lạnh nhạt nói,- đây là nơi nghiêm cấm, các ngươi cứ xông bừa vào được ư? Hãy cút mau. - Từ sáng sớm đến giờ Chu tiên sinh chưa ăn, - người ấy van nài, - xinông rón tay làm phúc. - Đồ mù, - Ngô Lương nói, - có cút ngay đi không, còn lải nhải ta tróilại, bảo quan đánh què chân. Thấy thế người ấy sợ quá, né sang một bên, vẫn cứ đứng đấy. NgôLương nổi giận đá cho người ấy một cái, cơm nước văng vãi tung tóe, lũ chóthấy thế chạy tới ăn hết sạch. Người ấy đứng nhìn, tức giận mà không dámhé răng, không sao được, đành ngượng ngùng bỏ đi. Ngô Lương định quay trở lại bàn bạc gì đó với những người đồngnghiệp, thì đã thấy một người hầu bàn ở quán trà Phi Vân Các đến tìm gọi: - Ông Ngô, có người mời ông, ông Chu, ông Ngưu và ông Mã tới. Ngô Lương biết ngay là người thân của Chu Tử Ngọc tới, vội đáp: - Ta đến ngay đây. Thế rồi cùng người bồi bàn đến quán trà. Vừa bước vào cửa, những người cùng làm việc với Ngô Lương trôngthấy, tới chào, lại thấy một người tầm thước mặt mũi sáng sủa, mặt chiếc áodài màu lam, đứng lên mời ngồi, người ấy tự tay rót trà, đặt trước mặt NgôLương. Ngô Lương hỏi bạn bè rằng: - Vị này tên là gì? - Đây là Tôn Hữu Đức, - những người bạn nói, - là thân thích của ChuTử Ngọc. - Tôi đã ngưỡng mộ ông từ lâu. - Ngô Lương nói. Đầu tiên nói mấy câu xã giao, rồi chuyển ngay sang việc chính hỏi dòxem cuối cùng Chu Tử Ngọc đã phạm tội gì, Ngô Lương bèn nói với TônHữu Đức, là phải chờ khổ chủ đến mới xét xử. - Vụ án này quả thực là oan uổng quá. - Tôn Hữu Đức nói. - Điều ấy thì chúng tôi không biết, đợi khi nào xét xử, quan thẩm vấnmới rõ trắng đen. Tôn Hữu Đức vội cười lấy lòng nói: - Tôi chẳng có liên can gì, vì nhà ấy không có người, tôi mới thay ôngấy lo liệu tiền phí tổn cho sai nha. Vốn là việc sét đánh ngang tai, không biếtrồi sẽ như thế nào, nghe các ông nói mới biết qua loa như thế. Thôi thì chẳngbiết có oan hay không, song các ông vất vả nhọc nhằn, ngày mai lại xét xửthì sự phí tổn ấy không thể thiếu được. Tôi là người nông thôn, không biếtviệc, nhà em rể tôi cũng chẳng giàu có gì. Xin các ông nới lòng cho một chút,đây khôn ...

Tài liệu được xem nhiều: