Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 23 (B)

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 175.33 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mọi người nói rằng, đúng là phải kiện rồi. Nếu không kiện thì e rằng nhà họ Phùng cũng sẽ kiện. Lại có người nói, tú tài mất vợ thì còn mặt mũi nào mà đi kiện nữa? Chỉ cần viết một bản thông báo là được rồi. Lại có một người khác nới, dán tờ thông báo thì cũng chẳng ra sao cả, thôi thì cứ lặng lẽ mà đi tìm, thấy rồi hãy tính chuyện. Tiền tú tài thấy mỗi người nói một cách bèn hỏi: - Theo ý các vị bàn thì viết một tờ thông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 23 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 23 (B) Mọi người nói rằng, đúng là phải kiện rồi. Nếu không kiện thì e rằngnhà họ Phùng cũng sẽ kiện. Lại có người nói, tú tài mất vợ thì còn mặt mũinào mà đi kiện nữa? Chỉ cần viết một bản thông báo là được rồi. Lại có mộtngười khác nới, dán tờ thông báo thì cũng chẳng ra sao cả, thôi thì cứ lặng lẽmà đi tìm, thấy rồi hãy tính chuyện. Tiền tú tài thấy mỗi người nói một cáchbèn hỏi: - Theo ý các vị bàn thì viết một tờ thông cáo là phải lắm. Thế là Tiền tú tài viết một tờ thông cáo, song tú tài không viết theocách viết ngày nay, mà viết hơn mười câu như sau: Vì Tiền Nham không cẩn thận, nên vào đêm ngày tết Đoan Ngọ, vợlà Phùng Thục Nương trạc hai mốt hai hai tuổi, không biết bị kẻ gian nào đãcả gan lừa gạt rồi bỏ nhà đi theo hắn. Tiền bạc và đồ trang sức trong hòm lấyhết sạch không còn gì. Người hàn nho cô độc này muốn đi kiện nhưngkhông đủ sức. Nếu các bậc quân tử nào ở bốn phương thấy được tông tíchthì xin báo cho hàn nho này biết, và tình nguyện hậu tạ số bạc là . Xin dán tờthông báo này chứng tỏ là đúng sự thực. Viết xong thông báo, đang định tìm người mang đi dán thì gặp một bàlão ở ngay sát vách bước tới nói: - Ông Tiền, không nên nóng vội, kẻ đánh lừa bà nhà ông, lão cũngbiết được chút ít. - Cụ đã biết, vậy thì người ấy là ai? - Tiền tú tài nói. - Người ấy thì tôi không biết được, - bà cụ nói, - có điều trưa hôm quatôi ở nhà bóc bánh chưng, nghe thấy có một người tới tìm Tiền tiên sinh .Nói là Thang Tiểu Xuân ở cửa tây thành. Bà nhà ông gặp người ấy tròchuyện một hồi lâu rồi khóc. Hai người nói chuyện rất lâu, người ấy ra về,chắc là họ đã đánh lừa bà ấy rồi. Nghe thấy thế tú tài dập tay xuống bàn nói: - Thế thì đúng rồi, cô ấy từng nói là khi cha cô còn sống đã hứa gả choThang Tiểu Xuân, tới nay lúc nào cô. Ấy cũng tưởng nhớ tới anh ta. Nhấtđịnh là hai người vốn đã đi lại với nhau, cho nên nhân lúc sơ hở bỏ trốn. Taphải tới cửa tây thành dò la xem sao, rồi bàn với mọi người. - Nếu như tìm thấy bà ấy, - bà lão nói, - thì xin ông đừng bảo là giànày nói nhé, sợ rằng khi về bà ấy lại trách già này. Tiền Nham từ biệt bà lão đi một mạch tới cửa tây thành, hỏi nhà họThang, thăm dò những nhà láng giềng, dò la rất kỹ nhưng không thấy tămhơi. Tiền Nham liền hỏi. - Thang Tiểu Xuân là người như thế nào? Chưa dứt lời thì thấy một người còn rất trẻ bước ra. Người láng giềngnói: - Người ấy là Thang Tiểu Xuân đấy. Tiền Nham nhìn kỹ thì thấy đó là một chàng trai có đôi mắt thanh tú,hàm răng trắng nõn, môi đỏ như son. Tuy không chuyên trang điểm sonphấn như Hà Lang(1) song da trắng không kém Trần Bình(2) không diêmdúa như Đổng Tử, cũng phong lưu gần như Tống Ngọc(3). Anh đội mộtchiếc khăn hợp thời, mặc bộ quần áo rất vừa, trông rất đàng hoàng, cố nhiênkhông có dáng vẻ hiên ngang của con nhà giàu có. Song lại có dáng vẻ nhonhã, nhưng không có tài bẻ quế, nên đâu dám hái trộm hoa. (1) Hà Lang: Hà Yến, một người thích trang điểm thời xưa. (2) Trần Bình: người Dương Vũ thời Hán. (3) Tống Ngọc: học trò của Khuất Nguyên thời Chiến Quốc. Tiền Nham nghĩ bụng: Thằng nhỏ này, đi đường còn sợ tiếng bướcchân, lẽ nào lại liều lĩnh như thế? Hơn nữa nếu nó có lỡ gây ra việc này, thìnhất định nó sẽ giấu giếm lẫn tránh, hoang mang sợ hãi, chứ sao tự nhiênthanh thản thế kia? Xem ra không phải nó. Người xưa nói: “Làm việc có thưthả mới trọn vẹn . Ta hãy trở về hỏi rõ sự thực rồi sau sẽ nói chuyện với hắn.Tiền Nham buồn rầu trở về. Bà lão trông thấy hỏi ngay: - Ông Tiền! Đã dò la được tin tức gì chưa? Tiền Nham lắc đầu nói: - Việc này tuy có nguyên cớ, song vẫn chưa rõ ràng. Hai nhà hàngxóm kề bên đều nói là không biết. - Ông hãy đến nhà họ Thang dò la xem động tĩnh thế nào. Bà lão nói. - Tôi đang định vào, - Tiền Nham nói, - thì thấy ngay Thang TiểuXuân đi ra, xem kỹ thì hình như nó không phải loại người làm việc ấy. - Bây giờ còn sớm, ông hãy đến nói ngay cho người tộc trưởng họPhùng biết, để ngày mai đỡ phải tốn công giải thích. - Cụ nói đúng. Tiền Nham nói xong đi ngay. Đúng là người ta thường nói: Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa.Phùng Kỳ đã biết, đang đi tới. Tiền Nham nói lại lời bà cụ với Phùng Kỳ.Phùng nói: - Vậy thì hòm của hồi môn có còn lại gì không? - Chẳng còn gì cả. - Như vậy thì đây là việc không thể biết ngay được. Bây giờ thì khôngkhó nữa rồi, cứ theo lời bà cụ ta viết một lá đơn kiện Thang Tiểu Xuân, cứkhoác vào cổ hắn phải đền ngươi. - Vợ của một tú tài, - Tiền Nham nói, - bị người ta lừa, bây giờ đi kiện,sợ rằng người ta chê cười. - Tuy mất thể diện thật đấy, - Phùng Kỳ nói, - nhưng chẳng có lý nào,vợ mình bị người ta đánh lừa mà im đi không nghe ngóng gì. Theo tôi đệđơ ...

Tài liệu được xem nhiều: