Quả nhiên nhà họ Từ làm đơn kiện, còn viên quan sẽ được trả một trăm lạng bạc khi nhà họ Từ thắng kiện. Trước hết hai sai nha đến nhà họ Trình, Trình ông chẳng biết vì sao. Sai nha nói là nhà họ Từ kiện ông bội ước. Thật đáng là điều vừa tức giận vừa buồn cười. Trình ông dọn cơm rượu đãi sai nha, sai nha đòi lót tay sáu mươi đồng, nếu không thì giải con gái lên huyện. Không còn cách nào Trình ông đành đưa cho họ hai mươi đồng. Mổ sẻ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 24 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 24 (B) Quả nhiên nhà họ Từ làm đơn kiện, còn viên quan sẽ được trả mộttrăm lạng bạc khi nhà họ Từ thắng kiện. Trước hết hai sai nha đến nhà họTrình, Trình ông chẳng biết vì sao. Sai nha nói là nhà họ Từ kiện ông bộiước. Thật đáng là điều vừa tức giận vừa buồn cười. Trình ông dọn cơm rượuđãi sai nha, sai nha đòi lót tay sáu mươi đồng, nếu không thì giải con gái lênhuyện. Không còn cách nào Trình ông đành đưa cho họ hai mươi đồng. Mổ sẻ xuyên qua đuôi Uy cáo quen cướp vàng. Họa đến như có cánh, Ngồi nhà cũng tai ương. Khi xét xử, Trương tú tài cũng nhờ bạn bè tới nói giúp. Trước hếtquan huyện nghe theo viên quan họ Vương trình bày rồi nói với Trương tútài: - Anh là người không biết điều, bây giờ ta gọi lễ vật cho anh thôi. - Nhà họ Từ chưa từng đưa sính lễ, mà cưỡng ép họ Trình phải gả. -Trương tú tài nói. - Việc ấy anh mặc người ta, - quan huyện nói, - chẳng thiệt gì đến anh. Khi thẩm vấn chẳng biết lão Từ lấy đâu ra một chiếc vạt áo nói: - Dạo ấy con đi buôn với Trình ông, hai người vợ chúng con đều cómang, và hai người đã từng cắt vạt áo để đính ước với nhau. Về sau con đẻcon trai, ông ấy sinh con gái, con từng đưa cho Trình ông một đôi vòng vàng,hai chuỗi ngọc và bốn mươi lạng bạc để tạ ơn ông ấy hứa gả con gái cho contrai mình. Sau đó vợ ông chê nhà con ở xa, rồi gả cho nhà họ Trương. Quan huyện gọi Trình ông, Trình ông nói: - Thưa ngài, con tuy đi buôn nhưng không quen biết ông Từ thì làm gìcó chuyện cắt vạt áo để hẹn ước với nhau? Và cũng chẳng bao giờ nhậnvòng vàng, chuỗi hạt châu và tiền bạc nào cả. - Trên đời này làm gì có chuyện ăn không nói có đến như thế! Quan huyện nói xong gọi người làm chứng, - một tên lưu manh do lãoTừ mua chuộc, - hắn nói: - Thưa ngài, con là Nha Hành. Mười bảy năm về trước hai người nàybuôn bán gỗ, họ đều nghỉ nhờ tại nhà con, không ngờ sau khi uống rượu họcắt vạt áo đính ước với nhau và nhờ con làm mối. Con thấy họ đưa lễ chonhau rồi sau đó có tới mười năm họ không đến nghỉ tại nhà con nữa. Cáchđây ba năm, ông Từ đến nhờ con tới gặp ông Trình xin cưới. Trình ông nói:Đường xa không gả. ông Từ không nghe, bởi thế cứ dây dưa. Còn việcnhận sính lễ của Trương tú tài thì quả thực con không biết. - Đồ lừa dối gian xảo, - tri huyện chỉ vào mặt Trình ông nói - đúng làngươi đã bội ước, nhận sính lễ của người khác rồi. - Thưa ngài, - Trình ông nói, - con chưa từng đến buôn bán ở ThanhDương, và cũng chưa từng nhờ Nha Hành làm mối. Đây là một tên vô lại, dolão Từ mua chuộc rồi tự đặt điều. - Ta đến xin cưới, - tên vô lại nói, - ngươi còn mời ta uống rượu. Khita hỏi, thì ngươi nói còn phải bàn với vợ, đi đi lại lại tới mấy lần, sao ngươilại bảo không quen biết ta? Đúng là: Bịa đặt điều tày trời, Lừa dối mà có lý. Tài Tô Tần, Trương Nghi(1) Mới bịt mồm hắn được. (1) Tô Tần, Trương Nghi: hai nhà thuyết khách tài giỏi thời ChiếnQuốc. Tri huyện đùng đùng nổi giận, gọi sai nha đánh và kẹp Trình ông. Bắtsai nha áp giải về nhà trả lại sính lễ nhà họ Trương, và bắt họ Trương phảinhận. Đồng thời nhà họ Từ đưa lễ tới rồi trở về thưa lại với quan huyện. Giải Trình ông tới nhà rồi sai nha lại đến tìm Trương tú Tài. Sợ rằngsẽ làm liên lụy đến Trình ông, Trương tú tài phải nhận lại sính lễ. Trình ôngnói: - Sao lại có chuyện này được. Ông không chịu trả lễ vật. Đến khi nhà họ Từ mang lễ vật tới, Trìnhông quẳng ra sân, giằng co nhau đến hơn một ngày mà không xong. Nhà họTừ lại bẩm lên quan. Sai nha tức lên trói Trình ông lại nói: - Ngươi trái lệnh quan, ta phải giải ngươi lên huyện, đánh cho ngươimột trận thì việc cưới xin này mới xong. Cứ giằng đi kéo lại mãi như thế, Trình ông uất ức, đờm chẹn lấy cổrồi ngã vật xuống. Vợ con trong nhà đều chạy ra, đổ thuốc dội nước. Trìnhông trối trăng lại rằng: - Con gái ta thật là bất hạnh, bị nhà có thế lực ức hiếp. Cha chết đi conphải giữ lời cha thì cha xuống dưới suối vàng mới nhắm mắt được. Nói xong, đờm lại chẹn lên tận cổ, rồi tắt thở. Sống chết giữ lời hứa, Không bao giờ đổi thay. Đáng đời bọn phản phúc, Bị đời đời cười chê Cả nhà gào khóc thảm thiết, bọn sao nha thấy vậy chuồn thẳng. Nhàhọ Trình đập nát sính lễ nhà họ Từ rồi vứt đi. Cho người tới gọi nhà họTrương, nhân lúc chưa phát tang sang cưới chạy tang. Trương tú tài sợ quanquở trách, không dám tới. Nhà họ Trình tự thu xếp rồi khâm liệm Trình ông. Lão Từ nghĩ: Nó không gả thì ta cũng không chịu! Trình ông chết rồi,con trai còn non trẻ, trước đây ta kiện hắn bội ước. Dù cho hắn kiện về ánmạng cũng chỉ là chống đỡ. Nhất định đòi viên quan họ Vương đảm bảođến cùng, và đưa cho ông ta mười lạng bạc làm lệ phí. Viên quan họ ...