Vỗ tay chê cười kẻ điên loạn, Chỉ vì tham sắc mà nên tội. Đặt bẫy đào hố hãm hại người, Đêm khuya dễ dàng lừa gái đẹp, Những mong thỏa mãn thói dâm ô. Mây mưa phút chốc tưởng thân yên Song khó bề thoát khói lưới tù Cưỡi ngụa ô tự khoe châu ngọc, Sướng nhất thời, máu chảy đầu rơi.Việc thành thì gọi là gì, việc không thành thì hậu quả thế nào. Đây là điều mà Dương Thục Sơn tiên sinh luận bàn về chủ trương quốc sự. Ta cho rằng người làm việc quốc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 25 Đoán Án Kỳ Quan Chương 25 Vì Tức Giận Giết Hai Nhân MạngDo Cưỡng Dâm Mang Họa Vào Thân Vỗ tay chê cười kẻ điên loạn, Chỉ vì tham sắc mà nên tội. Đặt bẫy đào hố hãm hại người, Đêm khuya dễ dàng lừa gái đẹp, Những mong thỏa mãn thói dâm ô. Mây mưa phút chốc tưởng thân yên Song khó bề thoát khói lưới tù Cưỡi ngụa ô tự khoe châu ngọc, Sướng nhất thời, máu chảy đầu rơi. Việc thành thì gọi là gì, việc không thành thì hậu quả thế nào. Đây làđiều mà Dương Thục Sơn tiên sinh luận bàn về chủ trương quốc sự. Ta chorằng người làm việc quốc gia, quả là phải có tấm lòng son đỏ vô tư, khảngkhái gánh vác việc công, thành công không mong được tiếng trung nghĩa;thất bại thì không ngại gì làm ma trung nghĩa. Kẻ chuyên làm việc xấu, đứathì lỗ mãng, đứa thì cực kỳ xảo trá, nếu thành cũng thuộc loại gian giảo lừadối, mà không thành thì cũng không tránh khỏi bị treo cổ, chém đầu hay bịlưu đày. Hậu quả ấy thật đáng chê cười. Song gánh chịu tai tiếng để cầu danhtrục lợi, tham cái khoái lạc nhất thời cũng không tránh khỏi điều mổ bụnggiấu ngọc châu. Còn nếu đến với rượu và gái, tìm sự khoái lạc trong chốc látthì có gì là cần thiết đâu? Đấy là điều mà Thái Tổ Cao Hoàng đế đã cấmtrong Lục luận. Đừng làm những điều sai trái. Không biết tại sao người takhông tỉnh ngộ. Ở kinh sư, dưới thiên tử, về cai trị dân có phủ huyện, có tuần tra nămthành, lại có thêm Nhiếp sự nha môn, Đông quảng bổ doanh cẩm y vệ. Dướimỗi quan lại có một số Kỳ hiệu dịch, bên cạnh mỗi Kỳ hiệu phiên dịch còncó một số tay chân giúp việc. Hơn nữa lại còn có người mạo danh giả làmngười tu hành, tụ tập đông như kiến, bí mật dò xét tới sát vách thế mà ngườita vẫn không sợ. Hôm nay cùm chết người, ngày mai lại cùm chết người. Vụán này vừa kết thúc thì lại phát luôn ra vụ án khác. Tóm lại đây là nơi bọnxấu ở khắp nơi và bọn người hám danh trục lợi ở các tỉnh dồn về. Bởi thế ởđây xảy ra biết bao tệ nạn. Còn về mặt pháp luật, bên trên thì ăn hối lộ bêndưới thì coi thường pháp luật. Cho nên ở kinh sư bọn côn đồ rất đông. Tôicho rằng bọn người này đều là bọn thông minh. Song không hiểu vì sao bọnngười thông minh này lại làm những điều ngu xuẩn. Người ta cho rằngchúng dùng sự giả dối để hại người cho nên trời làm cho chúng ngu tối đi,để rồi làm những việc tự giết mình. Tôi cho rằng bọn chúng chỉ nghĩ tới cáitrước mắt mà quên mất cái hậu quả về sau, thấy lợi mà quên hại, chúng hoàntoàn không suy nghĩ về tiếng tăm và hậu quả mà thôi. Trong sáng thì ngu thành thánh sống Đen tối thì ngu thành khùng điên Những người trong sạch hay ô trọc Cách nhau chỉ gang tấc mà thôi. Có một người họ Vương là con thứ tư, người Việt Trung, đến ngụ cưở kinh sư, người ta thường gọi hắn là Tiểu Vương Tứ. Từ nhỏ tâm địa hắnđã xấu xa, nhưng hắn giả vờ tỏ ra có tấm lòng hào phóng. Bên trên thì hắngiao lưu với bọn cận thần và quản gia những nhà quyền thế. Lớp giữa thìhắn thân với bọn quan lại các nha môn. Bên dưới thì hắn liên hệ với bọn cônđồ lưu manh vô gia cư có thể đánh người, cùm người hoặc bắt người. Chonên phàm gặp chuyện gì là hắn ăn sống nuốt tươi người ta ngay. Bán mìnhcho hắn thì hắn sán đến làm tình. Không bán mình cho hắn thì có ngay kẻcáo giác, kẻ làm chứng giả, chưa làm cho anh khuynh gia bại sản hắn chưathôi. Thậm chí có những nhà giàu sống an phận hắn cũng bất ngờ kiếm cớgây sự. Bởi thế, có một số ngự sử nổi tiếng giàu có và thế lực cũng khôngbắt được hắn, mà dù có bắt được cũng không sao xử tội hắn được, trừ phi cóchiếu chỉ nhà vua, ngoài ra phần lớn bắt được, hắn đều thoát thân. Vương Tứ có một vợ và hai thiếp. Vương Tam là anh ruột. Hắn ỷ thếvào việc kiếm tiền một cách dễ dàng, hằng ngày hắn thường la cà đến cácsòng bạc và nhà chứa. Thấy người đàn bà nào có nhan sắc là hắn chiếm bằngđược mới thôi. Một hôm hắn đi qua xưởng làm đồ gốm, thấy một đứa bérao: - Ai bánh nướng đây! Hắn chợt nghe thấy một tiếng gọi dịu dàng: - Bánh nướng ơi! Đúng là: Hoa xuân khoe sắc chim ríu rít Hành quân dùng bước ngẩn ngơ nghe. Nghe tiếng nói êm ái, Vương Tứ cố ý đi chậm lại, thì thấy một cô gáimở mành bước ra, đúng là: Một bông hồng hạnh vươn dậu, Thoáng gió xuân về nhẹ nhẹ lay. Cô đưa cho em bé mười đồng rồi nhặt từ trong chiếc làn sáu chiếcbánh nướng. Vương Tứ nhìn kỹ thì thấy, vừa sáng ra mái tóc nàng chưa kịptrang điểm giống như áng mây xanh, miệng nàng như một đóa hoa lê phảngphất sương khói. Đôi mắt nàng sáng long lanh như ngọc, nàng không sonphấn mà má hồng như hoa đào. Hai trái đào tiên, non tơ như ngọc vừa đông,mềm mà đầy đặn, khiến người ta thèm muốn. Thấy cô ấy bước vào trong nhà, Vương Tứ hỏi đứa bé bán bánh: - Cô ấy con ai thế? - Đấy là con gái ông Trần, chuyên sao chép thuê ở khoa thi võ vẫnchưa chồng. ...