Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 3

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 170.64 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (13 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đấng mày râu, nhân vật anh hùng xưa nay hiếm có. Gặp nguy nan, lòng những thương gái nhỏ. Không hổ thẹn thanh danh hào hiệp nơi gác tía lầu son. Nổi giận mắt trừng gian tà khiếp vía, quỷ quái yêu ma tức thời bị diệt. Hả hê cười nói ra về, lòng can đảm sáng trong như tuyết. Thư hẹn tòng quân, gươm sắc đeo lưng diệt trừ ác nghiệp. Mật kế không thành, nhà ngục che mờ nhật nguyệt. Cứu vớt gái quê lầu son môi tỏ, đấng mày râu, son phấn. Công lao ghi sử...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 3 Đoán Án Kỳ Quan Chương 3 Vì Nghĩa Làm Ơn Không Mong Trả Lâm Nguy Được Cứu Đáng Đền Ơn Đấng mày râu, nhân vật anh hùng xưa nay hiếm có. Gặp nguy nan,lòng những thương gái nhỏ. Không hổ thẹn thanh danh hào hiệp nơi gác tíalầu son. Nổi giận mắt trừng gian tà khiếp vía, quỷ quái yêu ma tức thời bịdiệt. Hả hê cười nói ra về, lòng can đảm sáng trong như tuyết. Thư hẹn tòng quân, gươm sắc đeo lưng diệt trừ ác nghiệp. Mật kếkhông thành, nhà ngục che mờ nhật nguyệt. Cứu vớt gái quê lầu son môi tỏ,đấng mày râu, son phấn. Công lao ghi sử sách, đến nay thiên hạ vẫn lưutruyền. Hữu Điệu ký Niệm nô kiều” Người xưa nói: Làm ơn không mong đền đáp. Có lẽ người mongbáo đền thì lúc nào cũng tính toán, người ấy đền đáp ta cái gì, rồi sau mớilàm ơn. Người chịu ơn cũng sẽ tính ngược lại, người ấy đã làm ơn mình cáigì để mà báo đền. Bởi thế mà tình cảm không sâu sắc. Cái đó gọi là quanhuyện buôn bán, sau này tất dẫn đến hiềm khích. Muốn được ơn trước rồi sẽlo trả ơn sau, thì làm sao mà có được? Chỉ có vợ chồng mới khẳng khái cứuvớt nhau lúc khó khăn hoạn nạn, coi đó là bổn phận của mình, không khoekhoang kể lể công lao, tuy không mong báo đền, song người ta lúc nào cũngcanh cánh bên lòng, tìm cách báo đền. Cứu người thì người khác cứu mình.Vậy cứu người cũng chính là tự cứu mình. Thời Vạn Lịch, có một vị công tử hào kiệt, tên là Tăng Anh, tự ChíViễn, quê Tứ Xuyên. Cha làm phó sứ Hà Nam, sau khi nghỉ việc, thấy LạcDương là nơi trung tâm trong thiên hạ, bèn chuyển gia đình tới sống ở đấy.Mới mười ba tuổi, cha mẹ qua đời, ba năm mãn tang, năm mười bảy tuổi thìđỗ tú tài. Tuy công tử theo nho học, song không bị sách vở ràng buộc, nhàgiàu có lại có tấm lòng khẳng khái, ai có việc cần cứu giúp anh đều sẵn lòng.Anh lại có sức khỏe kì lạ, hai tay có thể nâng bổng được ngàn cân, thíchsống tại một trang trại ở ngoài thành. Vào mùa xuân, mùa hạ thì anh đọcsách; mùa thu, mùa đông thì săn bắn. Là người sống phóng khoáng, nhưnglại thường nức nở khóc than rằng trên đời này không có ai tri kỉ. Đã haimươi tuổi, anh vẫn chưa có người nâng khăn sửa túi. Tuy cha đã qua đời,song những học trò tiếng tăm của cha vẫn còn, những vị quan to thời ấy, nếukhông là bạn đồng khoa, thì cũng là bạn cũ của ông. Là người còn trẻ lại cótài, những nhà giàu có quyền quý đều muốn anh làm con rể. Công tử rấtkhác người, ai nói tới việc hôn nhân, anh đều cảm ơn, rồi chối từ. Có ngườihỏi vì sao, công tử cười trả lời rằng: - Trượng phu phải có chí lớn bốn phương, việc lớn đang bề bộn, saolại tham lam cuộc sống yên lành. Vả lại người xưa thường nói, ba mươi mớithành lập gia đình, năm nay mới hai mươi, vẫn còn sớm chán. Bởi thế những người mối lái cũng không đến quấy rầy anh nữa. Một đêm, công tử chong đèn đọc sách, vào lúc trước canh hai, đangđịnh lên giường ngủ, nghe thấy đằng sau có tiếng hò hét. Tưởng nhà cháy,công tử vội mở cửa phòng chạy ra xem. Người nhà nói rằng: - Bắt được một tên trộm tại kho phía sau. - Bắt tới đây cho ta. - Công tử nói. Thế rồi công tử ra nhà khách, thấy mọi người túa đến như ong vỡ tổ,giải tên trộm đến, quỳ trước mặt công tử. Công tử hỏi: - Ngươi ở đâu mà dám đến nhà ta ăn trộm? - Con là người Quý Châu, - người ấy đáp, - tới đây tìm người nhànhưng không gặp, không còn tiền để về. Đêm qua thấy cửa trang trại bỏ ngỏ,cho nên con đã lẻn vào định ăn trộm ít đồ đạc bán đi để lấy tiền về, nhưngchưa lấy được gì thì bị bắt. Mong ông thương tình tha cho. - Ngươi đã lấy trộm mấy lần rồi? - Công tử hỏi. - Đây là lần đầu, - người ấy vừa khóc vừa nói, - thì bị bắt. - Nếu ta giải lên quan trị tội, - công tử nói, - thì hại cả đời ngươi,ngươi mãi mãi mang tiếng là tên ăn trộm, nên ta tha cho. - Xin cám ơn ông, - người ấy nói, - sau này dù tôi có chết đói cũngkhông ăn trộm nữa. - Chỉ sợ đói không chịu nổi, - công tử nói, - lại đi vào con đường ấy - Bây giờ thì con phải vừa đi vừa xin ăn để về quê, xin cảm ơn tấmlòng cao thượng của ngài. Công tử bảo người nhà cởi trói, rồi lấy ra mười lạng bạc, nói: - Ta nghĩ, ngươi là người nơi khác, ta cho ngươi mười lạng bạc để lấytiền ăn đường. Từ nay về sau hãy học làm người tốt nhất định không đi theocon đường này nữa. Người ấy phủ phục xuống đất lạy tạ công tử. Công tử nói: - Đừng làm thế, ta chỉ mong ngươi trở thành người tốt, thôi hãy đi đi. Rồi sau đó bảo người nhà dẫn anh ta ra lối cửa sau. Người ấy lại địnhcúi đầu tạ ơn, thì công tử đã đi vào nhà trong. Mọi người hỏi công tử rằng: - Bắt được trộm, sao công tử không giải lên quan trừng trị mà lại thacho họ, rồi còn cho tiền họ nữa? - Ta thấy anh ta rách rưới, xanh xao gầy gò, - công tử nói, - đúng làanh ta cùng túng quá phải làm liều, chứ không phải chuyên trộm cắp, choanh ta một ít lộ phí đ ...

Tài liệu được xem nhiều: