Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 4

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 173.93 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thời cuộc đổi thay như bàn cờ, trắng đen khó biết, thắng bại khôn lường. Danh thủ thắng người một nước. Lòng trinh giữ tiết gặp quỷ ma. Đạo trời lồng lộng, công luận vô tư, danh thơm lưu truyền muôn thuở. Hữu Điệu "Thái Tang tử”Xưa nay, con gái không gì quan trọng bằng "tiết liệt". Tiết có nghĩa là giữ mình trong sạch, vượt mọi gian khổ suốt đời không thay đổi chí mình. Liệt tức là ý muốn cháy bỏng, nếu chồng chết thì hi sinh cả bản thân, nếu gặp bọn cường bạo bức bách,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 4 Đoán Án Kỳ Quan Chương 4 Dẹp Bọn Côn Đồ Tạm Thời Gặp Biến Khiến Huyện Quan Phẫn Uất Quyết Rửa Oan Thời cuộc đổi thay như bàn cờ, trắng đen khó biết, thắng bại khônlường. Danh thủ thắng người một nước. Lòng trinh giữ tiết gặp quỷ ma. Đạotrời lồng lộng, công luận vô tư, danh thơm lưu truyền muôn thuở. Hữu Điệu Thái Tang tử” Xưa nay, con gái không gì quan trọng bằng tiết liệt. Tiết có nghĩa làgiữ mình trong sạch, vượt mọi gian khổ suốt đời không thay đổi chí mình.Liệt tức là ý muốn cháy bỏng, nếu chồng chết thì hi sinh cả bản thân, nếugặp bọn cường bạo bức bách, không chịu ô nhục, dám quyên thân để bảo vệ.Cần biết rằng việc quyên sinh là điều bất hạnh của người con gái. Song khisống, ngọc nát châu chìm, nhưng chết đi thì như trời quang mây tạnh, mặttrời sáng tỏ, người thân hết lời ca ngợi, nhà nước ra sức nêu gương, khônguổng chí quyên sinh. Xưa nay chưa có ai, vì phải trái đảo lộn đến nỗi sau khichết phải ngậm oan. May mà nhân tâm trong sáng, công luận rõ ràng. Bởithế bọn gian phu dâm phụ, bọn côn đồ độc ác đều bị tiêu diệt. Không đến nỗitrong đục bất phân, vàng thau lẫn lộn. Hãy nhìn trời cao lồng lộng, đạo trờithật không sai. Thời Gia Tĩnh triều Minh, ở trấn An Đình, huyện Gia Định, phủ TôChâu, có liệt nữ Trương thị. Cha là Trương Diệu, mẹ là Kim thị. Từ nhỏTrương thị nết na dịu dàng, cử chỉ đoan trang, nói cười phải lẽ. Năm mườisáu tuổi cha mẹ muốn gả chồng. Vừa may có người họ Vương quê ở GiaHưng tới sống tại Yên Đình, người ta đều gọi là Uông Khách. Vợ ông ta làngười dâm đãng, tên là Mỗ thị, chỉ đẻ được một người con trai. Khi chưa lấyUông Khách, Mỗ thị đã là người lăng nhăn, đến khi lấy chồng thì vẫn tựacửa bán hoa, thường ngày chơi thân với một đám bạn mới. Tuy đã trung tuổi,con cũng đã mười mấy tuổi, song vẫn chứng nào tật ấy. Uông Khách là gãnát rượu chỉ mấy chén quốc lủi là gã quên hết sự đời. Bọn trai tơ đi lại lăngnhăng mà Uông Khách vẫn điềm nhiên như không. Vợ ông ta được đà lạicàng ngang ngược khác thường. Mọi việc trong nhà Uông Khách chẳng cóquyền gì. Khi tìm vợ cho con trai, Uông Khách bàn với vợ. Vợ nói: - Nghe người ta nói con gái Trương Diệu rất xinh đẹp, thật hợp ý tôi. Vợ nói thế, Uông Khách đồng ý, rồi nhờ mối tới hỏi. Người xưa nói:Mối lái nói như rồng như phượng. Bà ta đến nhà Trương Diệu, tô vẽ nhàhọ Uông như hoa như gấm. Nào là chàng rể thông minh, nào là mẹ chồnghiền thục. Nếu như ngày ấy Trương Diệu tìm hiểu kĩ một chút thì không đếnnỗi con gái mình phải rơi vào địa ngục trần gian. Nào ngờ, ông vốn tínhthẳng thắn, tin người. Bà mối vừa nói ông đã bằng lòng gả con gái cho conUông Khách. Hai năm sau, trai to gái lớn, nhà họ Uông chọn ngày tốt cưới về, cũngchăng đèn kết hoa, cũng kèn sáo vang lừng. Thời ấy bọn giúp việc cho nhàhọ Uông đều là loại chó má, rất thân thiết với vợ Uông, Uông Khách vẫn cứbuông lơi. Trương thị về nhà chồng, bái lạy cha mẹ chổng, mẹ chồng lạilệnh phải bái lạy khách khứa. Tục ngữ nói rất đúng: Người vừa đến khôngbiết chuồng xí ở đâu”. Lạy hết lượt chẳng biết những người này thân thíchvới chồng mình thế nào. Cưới được mấy ngày, thì thấy những người nàyluôn ở trong phòng mẹ chồng, ra vào chẳng hề e dè kiêng kị. Cứ tối đến là tụtập, chong đèn uống rượu, cùng với mẹ chồng cười cợt đùa bỡn, hoàn toànchẳng biết sợ là gì. Bên kia, bố chồng ngày đêm say sưa. Chồng thì cũngmặc kệ không tiếp đãi. Một đêm cô nói riêng với chồng rằng: - Bọn người này quan hệ với nhà anh thế nào? - Họ đều là bạn tốt của cha tôi, - chồng nói, - họ quan hệ với gia đìnhđã từ lâu rồi. - Đã là bạn tốt của cha anh, - Trương thị nói, - cớ sao lại cứ tụ tập suốtđêm, uống rượu trong phòng mẹ, làm những việc vô liêm sỉ, há không sợngười ta chê cười sao!? - Mẹ muốn thế, - chồng cô nói, - thì cứ mặc mẹ, cô cũng đừng để ýlàm gì. Trương thị thấy chồng thản nhiên nói như thế, cũng không dám nóinữa. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trong bọn xấu đó có một đứa tên là Hồ Nham. Cha hắn là Hồ Đường,là người không chịu yên phận, thường hay ra vào cửa quan, thân quen vớiquan lại. Hồ Nham cậy thế cha, mặc sức ngông cuồng, khinh rẻ, áp bứcngười lương thiện. Ở trấn An Đình này không chỗ nào là hắn không tới.Song hắn lại là người mà vợ Uông thích nhất. Còn nhũng đứa xấu xa khácnhư Chu Luân, Chu Mân, đều theo hắn sai bảo. Tuy tất cả đều thông dâmvới vợ Uông, nhưng chúng vẫn dành phần cho Hồ Nham. Một hôm, Hồ Nham nói với vợ Uông: - Con dâu nhà bà rất xinh đẹp, nhưng từ khi về nhà này nó chưa từngnói với chúng ta một câu nào, hình như nó trách bà. Thôi thì cứ kéo tuột nóxuống vũng bùn cho hòa cả làng, sau đó có thể mặc sức vui thú. Ý bà thếnào? - Được voi còn đòi tiên. - Vợ Uông nói. - Nếu không thế thì hành động của bà nhất định bị nó khinh bỉ. - HồNham nói. ...

Tài liệu được xem nhiều: