Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 5 (B)

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 141.74 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngồi trên thuyền suốt một đêm, sáng hôm sau thuyền cập bến, họ lên bờ. Ở đây cư dân rất ít, lại sống rải rác khắp nơi, thấy một khu đất rộng rãi, nhà cửa thâm nghiêm, nhà nào cũng kín cổng cao tường, bao xung quanh khu dân cư là một con sông nhỏ. Đây là một trang trại biệt lập. Hy Đà chắp tay mời vào nhà khách. Gia nhân mang trà ra, rồi Hy Đà bảo làm cơm. Cơm xong, chủ nhân nói với Nhậm Viễn: - Tôi định sang năm mới mời thầy, nay đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 5 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 5 (B) Ngồi trên thuyền suốt một đêm, sáng hôm sau thuyền cập bến, họ lênbờ. Ở đây cư dân rất ít, lại sống rải rác khắp nơi, thấy một khu đất rộng rãi,nhà cửa thâm nghiêm, nhà nào cũng kín cổng cao tường, bao xung quanhkhu dân cư là một con sông nhỏ. Đây là một trang trại biệt lập. Hy Đà chắptay mời vào nhà khách. Gia nhân mang trà ra, rồi Hy Đà bảo làm cơm. Cơmxong, chủ nhân nói với Nhậm Viễn: - Tôi định sang năm mới mời thầy, nay đã lưu được ông ở đây thìngày mai khai trương. Hàng quý tôi trả tiền cho ông, ông thấy thế nào? - Nhà tôi còn một số việc, - Nhậm Viễn nói, - muốn về thu xếp khinào xong tôi sẽ tới ngay. - Như thế này vậy. - Hy Đà nói. - Tôi sẽ sai người đem tiền quý nàyđến nhà ông, và mang thư người nhà về đây cho ông, còn ông không phảiviết thư nữa. Thế có được không? Nhậm Viễn mừng rơn, nói: - Rất cảm ơn sự nhiệt tình của ông! Có tiền lương một quý thì tôikhông phải về nữa. Đêm ấy, Hy Đà đưa ông tới thư phòng nghỉ ngơi. Hôm sau là ngày tết,hai đứa học trò đến chào thầy, thấy chúng khôi ngô tuấn tú, Nhậm Viễn hỏituổi, thì đứa lớn mười bảy tuổi, đã biết học văn, đưa bé mười sáu tuổi, đãhọc cổ văn. Hai đứa trẻ khá thông minh, Nhậm Viễn dạy chúng cũng nhànnhã, giảng bài là chúng hiểu ngay. Mấy hôm sau Nhậm Viễn nhận được thưnhà, biết nhà đã nhận được tiền lương. Từ đó Nhậm Viễn yên tâm dạy học,không cần phải lo nghĩ gì việc nhà nữa. Trường đầy đủ tiện nghi, thầy trò rấttương đắc. Khi nào học sinh không tới lớp, ngồi một mình trong phòng,Nhậm Viễn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, sau mới hỏi học sinh: - Ở đây có chỗ nào dạo chơi cho đỡ buồn không? - Ở đây hoang vắng, chẳng có chỗ nào đáng đi. Chỉ có một điều chúngcon muốn dặn thầy là: tối đến không có việc chi thì cứ đi ngủ sớm, đừngbước ra khỏi thư phòng nửa bước. Thầy nhớ kỹ nhé! Nhậm Viễn nghĩ bụng: Bên ngoài thư phòng thì là nội thất cho nênnó dặn mình không nên ra. Thế rồi ông gật đầu nói: - Hiểu rồi, hiểu rồi. Năm sau, vào tiết Thanh minh, lại nhận được thư nhà, nói rằng ở nhàđang rất cần tiền, tiền lương tiết Thanh minh đã nhận đủ rồi. Ngoài tin đó ra,thì là những chuyện lặt vặt trong nhà. Nhậm Viễn nói với học trò rằng: - Người nhà mang tiền đi cũng nên nói qua với thầy một Câu, thầycũng muốn gửi thư về nhà. - Viết thì cũng chẳng khó gì - học trò nói. - Chỉ có điều trong thưđừng viết địa chỉ ở đây, nếu viết cha sẽ quở trách. Hỏi vì sao, thì chúng chỉ cười mà không nói. Nhậm Viễn nghĩ: Ôngấy không muốn mình viết rõ địa chỉ, chắc là ông ấy sợ người nhà mình biếtđược, hoặc người khác tìm đến quấy rầy, như thế cũng là cố chấp. Songcũng phải thừa nhận là, ông đã mang tiền lương tới cho gia đình, và đem thưtrả lời của người nhà, nên mình cũng yên tâm, chẳng cần viết thư làm gìkhiến ông mất vui. Tới mùa hè, ông dạy người học trò lớn làm văn, còn người học trò béhọc văn chương của các bậc tiền bối. Học trò rất thích thú. Chỉ có ông chủ,thì sau khi gặp lần đầu đến nay chẳng thấy bóng dáng ông đâu, thỉnh thoảngcó hỏi đến thì chúng bảo không có nhà. Điều ấy ông cũng không hề để ý tới.Vào một đêm, đúng vào lúc Trung thu, học trò nghỉ học, Nhậm Viễn dạoquanh sân. Trăng sáng rất đẹp, thấy thư phòng mở, ông ra cổng nhìn, khôngphải là nhà trong. Ông lặng lẽ bước ra, thấy bên cạnh có một lối đi nhỏ, haibên là tường cao quét vôi trắng, trăng sáng vằng vặc như ban ngày, trông xa,không một bóng người. Nhậm Viễn lững thững dạo bước, thấy một luồnggió tanh mùi thịt sống phả vào mặt, lại nghe văng vẳng đâu đây có tiếng kêurên thảm thiết. Đi thêm mấy bước nữa, thì thấy mấy gian nhà thấp lè tè, tiếngrên rỉ từ trong đó vọng ra, bên trong có ánh đèn leo lét. Nhìn qua khe cửa, aingờ, không nhìn thì thôi, khi nhìn vào, ôi thôi, hồn bay phách tán, bủn rủnchân tay, run như cầy sấy. Bạn biết trong nhà có gì không? Đều là những người thân thể khôngtrọn vẹn. Có người mất mũi, có người mất tai, có người cụt chân, nền nhàsâu tới mấy thước. Có những người máu chảy đầm đìa, nằm chết vật dướiđất. Tất cả những người đó đều rên rỉ đau đớn. Trong chiếc rãnh bao quanhnền nhà, máu, thịt, còn ngổn ngang bừa bãi. Nhậm Viễn vội vã rời khỏi nơiđó, tim cứ đập rộn lên, như ma đuổi. Ông nghĩ: Chẳng phải ta nằm mơ ư?Lẽ nào ở đây lại là âm ti địa ngục? Thoát ra khỏi địa ngục này đâu phải dễ.Suốt đêm hôm ấy Nhậm Viễn không sao ngủ được. Sáng hôm sau, thức dậy, Nhậm Viễn cứ ngồi thờ thẫn trong phòng.Nhậm Viễn nghĩ: Chẳng trách nào bọn học trò bảo mình đừng bước ra khỏiphòng, đó chính là vì thế. Lát sau học trò vào thấy sắc mặt thầy tái nhợt phờphạt, chúng nói: - Đêm qua thầy có dám ra ngoài không? - Không. - Nhậm Viễn đáp. - Thầy đừng giấu con, chỉ e thầy sợ, - học trò nói. Thấy nó đoán đúng, Nhậm Viễn nói: - Thầy đang muốn hỏi con, vì sau ...

Tài liệu được xem nhiều: