Tới nhà chúng vẫn cho Bình Bạch là người xấu, oán Bình Bạch không ngăn ngừa, để Bình Duật đi kiện. Đúng là "Bến mê, chúng sinh sao dễ vượt qua, người ta muốn vượt quả là rất khó". Thấy bọn chúng lên huyện mà không bị đánh một roi nào, Bình Duật rất tức, song cũng không làm gì được. Bình Lâu cũng dần dần bình phục. Hai người vẫn cứ trách Bình Bạch, lẽ ra anh không nên viết tờ trình bẩm lên quan. Bình Bạch đã nhiều lần khuyên giải, song hai người đang tuổi tráng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 6 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 6 (B) Tới nhà chúng vẫn cho Bình Bạch là người xấu, oán Bình Bạch khôngngăn ngừa, để Bình Duật đi kiện. Đúng là Bến mê, chúng sinh sao dễ vượtqua, người ta muốn vượt quả là rất khó. Thấy bọn chúng lên huyện màkhông bị đánh một roi nào, Bình Duật rất tức, song cũng không làm gì được.Bình Lâu cũng dần dần bình phục. Hai người vẫn cứ trách Bình Bạch, lẽ raanh không nên viết tờ trình bẩm lên quan. Bình Bạch đã nhiều lần khuyêngiải, song hai người đang tuổi tráng niên, tính khí mạnh mẽ, vẫn không chịunghe theo anh, mà ngược lại họ ngày càng hận thù Bình Y. Ngày nào họcũng chửi bới, Bình Bạch nghe thấy chán ngán. Trước kia Bình Bạch chỉnhẫn nhục chịu đựng đám Bình Y, nhưng nay hai em cùng mẹ lại ươngbướng, Bình Bạch vô cùng buồn rầu, nghĩ: Ta khó mà sống được ở đây, chibằng chuyển đi nơi khác. Anh bèn mua một ngôi nhà ở thị trấn Bình Đồngcách nhà cũ hai mươi dặm, chẳng nói với ai, chọn ngày tốt dẫn vợ con đếnsống ở đó. Trước đây, khi Bình Bạch còn ở nhà, tuy không thiên vị bênh vực haiem, song Bình Y vẫn thấy ngại. Nay Bình Bạch đã đi hắn ngày càng lấn tới.Hai đứa em Bình Y cũng giống anh, chúng trèo qua cửa gào lên, lôi từ chântơ kẽ tóc về Trương phu nhân ra nhiếc móc. Bình Duật, Bình Lâu muốnchống trả lại nhưng yếu thế không dám ra tay. Họ vô cùng uất hận, mỗingười sắm một con dao thật sắc luôn giắt bên người, định đâm chết chúng, ýđịnh đó không thực hiện được, họ suốt ngày tức tối, buồn phiền. Một hôm, Bình Thành, người đã bị bọn cướp bắt đi, nay mang vợ contrở về. Họ nói Vưu thị đã chết, vì nhớ quê hương nên đã trốn về đây. Lúc ấycả nhà họp lại bàn cách để Bình Thành ổn định gia đình. Ba anh em Bình Ythoái thác, rằng khi cha còn sống đã chia gia tài, nay là của chúng. thì nhấtđịnh chúng không chịu bỏ ra chia cho Bình Thành. Ròng rã ba ngày liền việcấy vẫn không giải quyết, vợ chồng con cái Bình Thành không biết bám bíuvào đâu. Bình Duật, Bình Lâu thấy thế mừng thầm, làm cơm mời họ tớikhoản đãi, lại sai người đến Bình Đồng báo cho Bình Bạch. Biết được tinBình Thành trở về, Bình Bạch rất mừng, dẫn vợ con về gặp mặt, nhường lạigian nhà của mình cho Bình Thành, rồi lại trích một phần tài sản của mìnhvà Bình Duật, Bình Lâu cho anh. Thấy ba người này cư xử tốt như thế BìnhThành rất vui. Bỗng họ nghe thấy tiếng ba anh em Bình Y chửi bới ầm ĩ: - Nó về thì nó phải tự tìm cách để sống chứ, chúng mày muốn làmngười tốt, chia tài sản cho nó cũng phải nói với chúng tao. Bình Thành là người từng sống với bọn cướp trên núi, tính khí ngỗngược, sức khỏe hơn người, nghe thấy thế đùng đùng nổi giận, nói: - Tao về, không có cơm ăn, may được ba anh em nghĩ đến tình ruộtthịt sẻ cửa sẻ nhà cho, ta mới sống được. Các ngươi lại đến tuôn ra những lờithối tha. Thế rồi, như một con hổ, anh xông tới tống cho Bình Y một quả, làmhắn ngã dụi xuống đất cách đó tới ba trượng. Bình Thân và Bình Phẫu cùngcon cháu họ xô đến, tưởng nuốt sống Bình Thành, song không ngờ anh khỏenhư trâu móng, lấy tay gạt một cái tất cả đều ngã dúi dụi. Dựa vào thế BìnhThành, Bình Lâu cũng vác gậy xông tới, đánh cho bọn Bình Y một trận nênthân. Bình Bạch xông vào can, nhưng sao mà can nổi. Thấy bọn này bị đánhsứt đầu mẻ trán, máu chảy đầm đìa, họ mới ngừng tay. Bình Thành khôngchờ họ cáo quan, tự viết tờ nhận tội, rồi trình lên quan, nói rằng bọn Bình Yvô lễ. Quan huyện sai người mời Bình Bạch lên thương lượng. Bất đắc dĩBình Bạch phải lên huyện, gặp quan, anh cúi đầu khóc, không nói nên lời.Quan huyện gặng hỏi, anh chỉ đáp: - Tôi hoàn toàn nghe theo lời quan xét xử. Quan huyện quyết: anh em Bình Y phải giao lại điền sản cho BìnhThành; anh em Bình Bạch trước đây đã giao nhiều, nay trích ra một ít trả lại.Tất cả tài sản phải chia đều thành bảy phần. Bình Bạch nhiều lần từ chốikhông nhận lại, và xin quan huyện để lại số tài sản cho Bình Y nhiều hơn,quan huyện không nghe. Từ đó Bình Bạch vẫn sống ở trấn Bình Đồng, Bình Thành sống chungvới Bình Duật, Bình Lâu. Họ kể hết cho Bình Thành nghe mọi chuyện. Mộthôm nói về chuyện chôn cất Trương phu nhân, hai anh em sụt sùi khóc. BìnhThành nói: - Bọn chúng làm như thế là đồ cầm thú! Họ bàn nhau, chọn ngày đưa hài cốt Trương phu nhân về cạnh phầnmộ cha hợp táng. Bình Duật, Bình Lâu rất vui sướng, sai người báo choBình Bạch biết. Ngay đêm ấy Bình Bạch về, can ngăn họ, nói: - Mẹ đã nằm yên ở đó rồi, ta không nên động tới nữa, linh hồn ngườichết dưới suối vàng sẽ không yên. Bình Thành sao chịu nghe theo. Hôm đưa hài cốt về hợp táng, anh báocho mọi người, kể cả bọn Bình Y đến. Bình Thành rút con dao sáng loángphạt vào cây tùng trồng trước mộ, làm toác ra một miếng vỏ dầy tới hai tấc,chỉ vào mọi người nói: - Đứa nào không để tang mẹ kế, hãy nhìn vào đây. Bọn Bình Y vội vàng đáp: - Vâng ạ, vâng ạ. An táng mẹ ...