Ăn uống thường cho thêm muối dấm, Nơi không cần đến chẳng nên đi Muốn người coi trọng xin gắng học, Sợ người đời biết, chớ làm chi.Năm Khánh Lịch triều Tống Nhân Tông, cách thành Biện Lương, Đông Kinh ba mươi dặm, có một thôn tên là Lão Nhi. Trong thôn có hai anh em họ Lưu, nhà vốn theo nghề nông. Người anh là Lưu Thiêm Tường, trạc bốn mươi tuổi, vợ chết. Người em tên là Lưu Thiêm Thụy, ba mươi nhăm tuổi, vợ là Điều thị ba mươi tuổi có một đứa con tên là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 7 Đoán Án Kỳ Quan Chương 7 Bản Văn Tự Hợp Đồng Ăn uống thường cho thêm muối dấm, Nơi không cần đến chẳng nên đi Muốn người coi trọng xin gắng học, Sợ người đời biết, chớ làm chi. Năm Khánh Lịch triều Tống Nhân Tông, cách thành Biện Lương,Đông Kinh ba mươi dặm, có một thôn tên là Lão Nhi. Trong thôn có hai anhem họ Lưu, nhà vốn theo nghề nông. Người anh là Lưu Thiêm Tường, trạcbốn mươi tuổi, vợ chết. Người em tên là Lưu Thiêm Thụy, ba mươi nhămtuổi, vợ là Điều thị ba mươi tuổi có một đứa con tên là An Trú ba tuổi. Anhem sống bằng nghề cày cấy trồng trọt. Năm ấy vì hạn hán lụt lội mất mùa, một hôm Thiêm Thụy nói với anhrằng: - Mùa màng thất bát, chúng ta lấy gì mà sống? Thôi thì anh em mìnhdọn đến nhà chú Trương Học Cứu thôn Hạ Mã, huyện Cao Bằng, Lộ Châunhờ vả một thời gian, ý anh thế nào? - Anh tuổi đã cao đi không được nữa, - Thiêm Tường nói, - mình chúthím đi thôi. - Anh ạ, nhân thể hôm nay em mời lí trưởng Lý làm chứng, viết haibản văn tự hợp đồng, anh giữ một bản, em cầm một bản, em tới nhà chúnương nhờ, “người ta khó mà lường tính hết được việc trước sau”, anh tuổicao, ruộng vườn sản nghiệp dù có bán cũng không được, nay viết văn tự làmbằng. - Em nói phải đấy. - Thiêm Tường nói. Thế rồi họ mời lý trưởng Lý tới, viết bản văn tự hợp đồng rõ ràngminh bạch, mỗi người cầm một tờ. Họ làm mâm cơm mời lý trưởng. Trong lúc ăn uống lý trưởng nói: - Tôi có một đứa con gái, nếu ông Thụy bằng lòng xin cho An Trú thìhôm nay cứ nói thẳng. - Ông đã nói thế, - Lưu Thiêm Tường nói, - thì sẽ chọn ngày lànhtháng tốt dẫn lễ. Chỉ trong mấy ngày họ đã chuẩn bị xong xuôi. Lưu Thụy thu xếphành lí, từ biệt anh lên đường. Vì Lưu Thụy đường xa dặm thẳng tới nươngnhờ người thân, có người nghĩ: Đi thì dễ, về thì khó. Đúng là: Trời lúc nắng lúc mưa, Nước khi hưng khi thịnh. Muôn sự do trời định Đời người thật long đong. Lưu Thụy đưa vợ con đi ròng rã mấy ngày trời mới tới thôn Hạ Mãhuyện Cao Bằng, gặp chồng dì là Trương Học Cứu, kể hết gia cảnh khókhăn và xin nương thân ở đây. Người ấy rất mừng giữ lại nhà. Thời gian thấm thoát, thoáng cái đã được hai năm. Vợ Lưu Thụy lêncái nhọt ở đầu, chạy chữa hơn một tháng mà vẫn đau đớn nhức nhối khôngăn uống được, rồi qua đời. Lưu Thụy khóc lóc đau thương lo ma chay chovợ. Hai tháng sau thấy người gầy rộc, phờ phạc rồi ngã bệnh, chữa trị mãimà không khỏi. Trương Học Cứu khuyên Lưu Thụy hãy nén đau thương, bồidưỡng sức khỏe để nuôi dưỡng An Trú nên người. Nửa năm sau do tiết trờithay đổi, Lưu Thụy bị cảm, đầu đau nhức lên cơn sốt. Đúng là họa vô đơnchí, phúc bất trùng lai, ốm sáu bảy tháng thì Lưu Thụy lìa bỏ cõi đời.Trương Học Cứu chôn cất vợ chồng Lưu Thụy bên cạnh phần mộ tổ tiên. Ngày tháng thoi đưa, An Trú sống với Trương Học Cứu được mườilăm năm, đã trở thành một chàng trai mười tám tuổi, thông minh đĩnh ngộ,đức độ tài năng, có học và biết lễ nghĩa. Một hôm vào dịp tiết Thanh minh, vợ chồng Trương Học cứu muasắm lễ vật cùng An Trú đi tảo mộ. Tới mộ phần, bày lễ vật rồi khấn khứa,Trương Học Cứu nói với vợ: - Tôi có câu chuyện muốn nói với bà. Tôi nghĩ rằng An Trú đã trưởngthành. Năm nay lại có nhiều thuận lợi. Tôi định bảo An Trú đem hài cốt vợchồng Lưu Thụy về quê để nhận bác. Ý bà thế nào? - Ông nói phải lắm. - Vợ Trương nói. - Đây là việc âm đức. Hai vợ chồng bàn bạc xong xuôi, bảo An Trú: - Con hãy cúng mộ tổ, đâu đó đến hai ngôi mộ kia vái mấy vái. - Thưa cha, - An Trú hỏi, - đây là mộ của ai? Vái xong Học Cứu nói: - Con đừng hỏi nữa, hóa vàng hương đi rồi về nhà. - Cha mẹ không cho con biết họ tên người thân đã mất rồi, con sốnglàm gì nữa, thà rằng con tự vẫn cho xong. - Con hãy lại đây cha nói để con hay. Đấy chính là cha mẹ đẻ của con.Còn ta chỉ là cha mẹ nuôi thôi. Quê con là thôn Lão Nhi cách thành BiệnLương ba mươi dặm. Bác con là Lưu Thiêm Tường, cha con là Lưu ThiêmThụy, cùng với mẹ con là chị Hai Lưu. Cách đây mười lăm năm, lúc ấy conmới lên ba, vì đói kém, bố mẹ con đã đưa con tới đây nương nhờ. Mẹ con bịlên một chiếc nhọt ở đầu rồi chết. Cha con do thời tiết thay đổi mắc bệnhcảm cũng mất theo. Vợ chồng ta đã lo quan tài chôn cất, và coi con như conđẻ. Không nói ra thì thôi, mà nói ra thì An Trú đến bên phần mộ gào lênkhóc nức nở. - Con là đứa con bất hiếu. Con không biết cha mẹ đã qua đời. - Con ơi đừng phiền muộn nữa. - Trương Học Cứu nói. - Con hãychọn ngày tốt, đem hài cốt cha mẹ về quê, nhận bác Lưu Thiêm Tường, maitáng hài cốt cha mẹ. Đừng quên ơn cha mẹ nu ...