Vào chuyện: Thế sự ngày nay thật rối bời, Sống phải khôn ngoan mới thảnh thơi. Ngẫm ra, nước mất nhà tan nát, Đều chỉ vì, tham ngọc tiếc hoa. Vào năm Minh Đạo nguyên niên, thời Tống Nhân Tông, phía bắc cầu Thành Chúng An gần chùa Quan âm, quận Ninh Hải, lộ Triết Giang (tức Hàng Châu ngày nay), có một thương gia tên là Kiều Tuấn, tự Ngạn Kiệt, quê cha đất tổ ở Tiền Đường. Cha mẹ mất sớm, Kiều Tuấn là người khôi ngô tuấn tú nhưng lại hiếu sắc tham dâm. Vợ là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 9 Đoán Án Kỳ Quan Chương 9 Nhận Lầm Xác Chết Vào chuyện: Thế sự ngày nay thật rối bời, Sống phải khôn ngoan mới thảnh thơi. Ngẫm ra, nước mất nhà tan nát, Đều chỉ vì, tham ngọc tiếc hoa. Vào năm Minh Đạo nguyên niên, thời Tống Nhân Tông, phía bắc cầuThành Chúng An gần chùa Quan âm, quận Ninh Hải, lộ Triết Giang (tứcHàng Châu ngày nay), có một thương gia tên là Kiều Tuấn, tự Ngạn Kiệt,quê cha đất tổ ở Tiền Đường. Cha mẹ mất sớm, Kiều Tuấn là người khôingô tuấn tú nhưng lại hiếu sắc tham dâm. Vợ là Cao thị, đã bốn mươi tuổimà vẫn không có con trai, chỉ có người con gái mười tám tuổi, tên là NgọcTú. Nhà có ba người, và một đứa ở tên là Trại Nhi. Kiều Tuấn có bốn năm vạn quan tiền, chuyên đi mua tơ lụa ở TrườngAn, Sùng Đức đưa về Đông Kinh bán, rồi buôn táo hồ đào, tạp hóa về nhàbán. Một năm có tới sáu tháng vắng nhà Kiều Tuấn có một quán rượu,nhưng giao hết cho Trại Nhi, chỉ thuê một người làm công tên là Hồng Tam,chuyên ở nhà cất rượu. Vợ cao thị hằng ngày trông coi việc xuất nhập tiềnnong. Mùa xuân năm Minh Đạo thứ hai, khi đã bán xong tơ lụa ở ĐôngKinh, Kiều Tuấn mua hồ đào, táo mang về, thuyền tới bến sông Thượng Tân,Nam Kinh, thì gặp gió to, phải nằm kẹt ở đó ba ngày không sao đi được.Đang đứng bên thuyền của mình, Kiều Tuấn nhìn thấy thuyền bên có mộtngười đàn bà đẹp da trắng như tuyết, tóc xanh như mây, Kiều Tuấn nhìnthấy mê tít, bèn hỏi dò người chân sào: - Thuyền của anh có người khách nào đấy. Vì sao lại có cả quan thi ởđó nữa? - Chu Tuần Kiểm, phủ Kiến Khang mắc bệnh chết, nay gia đình đưalinh cữu về Sơn Đông, người đàn bà trẻ ấy là thiếp hầu của ông ấy. Ông hỏingười đàn bà ấy làm gì? - Ông bạn ạ! - Kiều Tuấn nói. - Ông hỏi giúp tôi phu nhân Tuần Kiểmnếu muốn gả người thiếp ấy cho tôi, tôi sẽ tình nguyện đưa cho bà nhiều tiềncủa lễ vật để lấy người ấy làm thiếp. Ông thu xếp xong việc, tôi sẽ tạ ơn ôngnăm lạng bạc. Người chân sào bèn vào khoang thuyền, hỏi phu nhân già: - Thưa phu nhân, cô gái trẻ đằng trước, bà có muốn gả cho người kháckhông? Thấy hỏi thế, phu nhân bằng lòng gả ngay người đàn bà trẻ ấy choKiều Tuấn làm thiếp, khiến cho: Cả nhà đều chết hết. Vạn quan tiền mất toi Hai má như mồi thơm Lông mày, lưỡi câu sắc Câu Ngô Vương một lần Mà nhà tan cửa nát. Phu nhân già nói với người chân sào: - Ngươi có nói với người lái buôn ấy được không? Nếu có ai lấy cô ấythì ta bằng lòng gả, chỉ cần đưa cho ta một ngàn quan là xong. - Thuyền bên có một người khách buôn táo, muốn lấy Nhị Nương Tử,nên có ý bảo tôi nói với phu nhân. Phu nhân bằng lòng. Người chân sào trở lại nói với Kiều Tuấn: - Phu nhân đã bằng lòng gả cho ông rồi. Thấy nói thế Kiều Tuấn rất mừng, mở ngay hòm lấy ra một ngàn quantiền giao cho người chân sào đưa cho phu nhân. Phu nhân nhận tiền rồi bảongười chân sào mời Kiều Tuấn sang gặp. Kiều Tuấn thay quần áo, sangthuyền chào phu nhân. Phu nhân hỏi quê quán, họ tên, rồi gọi thị thiếp tớibảo: - Tướng Công đã qua đời, đứa con của ta lại rất ghê gớm, ta gả cô choông này làm thiếp, bây giờ cô hãy sang thuyền bên, tới Đại Mã Đầu, quậnNinh Hải sống. Cô phải hết lòng hầu..hạ ông ấy, đừng thoái thác! Người đàn bà và Kiều Tuấn chào từ biệt phu nhân già. Phu nhân chongười đàn bà ấy mang quần áo đồ đạc của mình sang thuyền Kiều Tuấn.Kiều Tuấn lấy ra năm lạng bạc đưa cho người chân sào. Kiều Tuấn rất đỗi vui mừng, hỏi người đàn bà: - Em tên gì? - Em là Xuân Hương, hai mươi lăm tuổi. Đêm ấy trên thuyền, Kiều Tuấn cùng nàng chung chăn gối. Hôm sau trời quang mây tạnh, tất cả thuyền bè đều giương buồm lênđường. Kiều Tuấn đi sáu bảy ngày mới tới Bắc Tân Quan, ép thuyền lên bờ,gọi một chiếc kiệu cho Xuân Hương về Vũ Lâm Môn, tới cổng thì họ xuốngkiệu. Kiều Tuấn dẫn Xuân Hương về nhà, vào trước gặp Cao thị báo choCao thị biết chuyện, rồi trở ra đón Xuân Hương vào gặp Cao thị. Thấy XuânHương, Cao thị nói ngay: - Anh đã lấy cô ấy về tôi không dám ngăn cản, song anh phải nghetheo tôi hai điều thì tôi mới tha cho anh. - Em hãy nói đi, - Kiều Tuấn nói, - hai điều ấy là gì? Cao thị nói thẳng với Kiều Tuấn là: có nhà khó ở, có nước khó về!Đúng là: Lụn bại tại vì sa quán rượu Tai ương là bởi có tình nhân, Trai tài có ý mê người đẹp, Gái sắc hững hờ gã trai quê, Sao anh đã vội nghe lời vợ, Phân cửa chia nhà hại lắm thay. Không nghe lời vợ làm việc lớn, Nam nhi như thế được mấy người. Lúc ấy Cao thị nói với chồng: - Nay anh đã lấy vợ về thì anh dẫn cô ấy đi nơi khác mà ở, không choanh để cô ấy ở cái nhà này. - ...