Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 9 (B)

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 139.62 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đi tới đầu thôn, chợt thấy phía sau nhà có một bóng người trèo tường, nhảy vào bên trong. Triệu Hổ nghĩ: "Vừa mới tối sao đã có trộm? Kệ nó, ta cứ theo vào xem sao. Kẻ kiếm ăn. đâu có kể gì đến lương tâm! Nếu không ăn trộm thì mò vào đó làm gì nếu có lương tâm thì đã chẳng đi ăn trộm. Nghĩ thế, Triệu Hổ bỏ bị gậy xuống, lẳng đôi giày rách, đi chân đất, nhún người nhảy phốc lên mặt tường. Thấy bên trong tường có một đống củi, Triệu Hổ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 9 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 9 (B) Đi tới đầu thôn, chợt thấy phía sau nhà có một bóng người trèo tường,nhảy vào bên trong. Triệu Hổ nghĩ: Vừa mới tối sao đã có trộm? Kệ nó, tacứ theo vào xem sao. Kẻ kiếm ăn. đâu có kể gì đến lương tâm! Nếu khôngăn trộm thì mò vào đó làm gì nếu có lương tâm thì đã chẳng đi ăn trộm.Nghĩ thế, Triệu Hổ bỏ bị gậy xuống, lẳng đôi giày rách, đi chân đất, nhúnngười nhảy phốc lên mặt tường. Thấy bên trong tường có một đống củi,Triệu Hổ tụt người xuống. Chú ý nhìn, thì thấy một người đang bò lổmngổm. Triệu Hổ nhoài người tóm chặt lấy. Người ấy kêu Ối! lên một tiếng.Triệu Hổ nói: - Mày mà kêu ta bóp chết. - Tôi không kêu! Tôi không kêu! - Người ấy nói. - Xin ông tha cho. - Mày tên gì? - Triệu Hổ hỏi. - Lấy trộm cái gì? Để ở đâu? Nói mau! - Tôi là Diệp Thiên Nhi, có một người mẹ già đã tám mươi tuổi -Người ấy nói. - Vì không có gì nuôi dưỡng, nên lần đầu tiên tôi đi ăn trộm.Xin ông tha cho. - Có đúng mày chưa lấy được gì không? - Triệu Hổ hỏi. Triệu Hổ vừa tra hỏi vừa xét kĩ, thấy dưới đất có một dải lụa trắng.Triệu Hổ vừa lôi thì dưới đất tung ra, càng lôi càng dài, giũ mạnh, thấy haichiếc chân nhỏ lòi ra, bèn nắm chặt lấy chân lôi thật mạnh, thì đó là chiếcxác đàn bà không đầu. Thấy thế Triệu Hổ nói: - Ngươi giỏi thật! Đã giết người lại còn lừa dối ta. Ta nói thực vớingươi, ta không phải ai khác mà là Triệu Hổ dưới trướng Bao đại nhân ở phủKhai Phong. Vì việc này mà ta phải bí mật tới đây điều tra. Diệp Thiên Nhi nghe thấy thế sợ hết hồn, van nài: - Ông Triệu! Thưa ông con quả thực là đi ăn trộm, chứ hoàn toànkhông giết người. - Ai nghe mày, cứ trói lại đã rồi hãy hay. Thế rồi Triệu Hổ lấy dải lụa trắng trói lại. Sợ hắn kêu lại xé lụa nhétchặt vào mồm, rồi nói: - Mày hãy ở đây, ta đi một lát sẽ tới. Triệu Hổ theo đống củi nhảy ra ngoài, chẳng để ý gì đến bị gậy và đôigiày rách, cứ chân đất, chạy như bay về thẳng công đường. Lúc ấy trời vừa canh một, thằng nhỏ đang đứng đó chờ. Hình nhưngài Triệu Hổ, song lại nghe thấy tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch, bèn vộira đón, nói: - Việc ấy ngài làm thế nào rồi? - Chú nhỏ, ta rất thú vị. - Triệu Hổ nói. Vừa nói, vừa chạy như bay vào công đường. Thằng nhỏ thấy thế rốirít chạy theo. Ai ngờ, vì có quan Khâm sai, nên các cửa công đường đềuđóng, canh gác rất nghiêm ngặt. Bỗng thấy có một người ăn mày xồng xộcchạy vào, họ vội ngăn lại, nói: - Ngươi có biết đây là đâu không, mà dám liều lĩnh như thế. Chưa nói hết thì đã thấy Triệu Hổ dùng tay gạt họ ngã bổ chửngxuống đất. Triệu Hổ vào rồi. Mọi người mới gào ầm lên, thấy thằng nhỏ củaTriệu Hổ chạy vào nói: - Đừng kêu nữa, ngài Triệu Hổ đấy! Mọi người nghe thấy sũng sờ không biết vì sao. Triệu Hổ chạy vào, gặp ngay Bao Hưng liền kéo tay nói: - Đến đúng lúc quá. Bao Hưng giật mình vội hỏi: - Ngươi là ai? Thằng nhỏ chạy tới nói: - Triệu Hổ đấy. Trong đêm tối, Bao Hưng nhìn không rõ, chỉ nghe thấy Triệu Hổ nói: - Ngươi hãy vào bẩm... Bao đại nhân... nói là Triệu Hổ xin gặp. Nghe thấy tiếng Triệu Hổ, Bao Hưng nói: - Chà, chà! Ngài Triệu Hổ, ngài làm tôi hết cả hồn vía. Tới chỗ ánh đèn, thấy dáng vẻ Triệu Hổ không sao tưởng tượng nổi,tự nhiên cười phá lên. Triệu Hổ nói: - Thôi đừng cười nữa, vào nói ngay với Bao đại nhân, ta có việc rấtquan trọng xin gặp. Mau lên, mau lên. Thấy thế Bao Hưng cho rằng chắc là có việc gì, bèn đưa ngài Triệuvào thư phòng Bao Công. Bao Hưng vào bẩm. Bao Công lập tức gọi vào.Thấy dáng vẻ Triệu Hổ như thế, cũng bật cười, hỏi: - Có việc gì thế? Triệu Hổ kể lại việc mình bí mật đi điều tra, gặp Diệp thiên Nhi, thấyxác một người đàn bà không đầu như thế nào. Đang lúc chưa tìm ra đầu mối,thấy thế Bao Công vô cùng mừng rỡ, lập tức sai hai người coi giữ thi thể vàhai người giải ngay Diệp Thiên Nhi tới. Dặn dò xong, mới bảo Triệu Hổ raphía sau thay quần áo, rồi hết lời khen ngợi Triệu Hổ. Triệu Hổ dươngdương tự đắc đi ra. Thằng nhỏ đã chuẩn bị sẵn quần áo và nước sạch. TriệuHổ thưởng cho thằng nhỏ mười lạng bạc, nói: - Thằng nhỏ giỏi thật, không có mày thì ta làm sao lập được công. Triệu Hổ rất vui sướng, ông thảnh thơi chải đầu nghỉ ngơi. Một lát sau, sai nhân đã giải Diệp Thiên Nhi về, hắn vẫn còn bị trói.Bao Công lập tức lên công đường, lệnh đưa Thiên Nhi đến trước mặt, rồi cởitrói. Ông hỏi: - Ngươi tên gì? Vì sao lại giết người? Hãy nói mau! - Con tên là Diệp Thiên Nhi, - Diệp Thiên Nhi nói, - nhà có mẹ già.Chỉ vì khổ quá không sống được mới đi ăn trộm. Không ngờ lần đầu đã bị bắt. Xin ngài tha tội. - Ngươi đi ăn trộm là phi pháp, vì sao lại còn giết người? Bao Công hỏi. - Đúng là con đã đi ăn trộm. ...

Tài liệu được xem nhiều: