Những việc không giúp ích cho người khác, thì những người có lương tâm không bao giờ dám làm, thế thì kẻ nào dám cả gan giết chết người để chiếm đoạt ruộng đất? Kẻ nào nhẫn tâm làm điều ác sẽ khiến trời nổi giận, và Chu Hổ, kẻ gây ra điều ác, đã phải chuốc lấy tai họa. Có người hỏi, con giải đã nuốt con trai Chu Hổ, sao nó không nuốt luôn Chu Hổ, thế có phải sướng không. Chu Hổ kẻ độc ác đã giết người để chiếm đoạt bãi sông, khiến trời tức...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương chín Đoán Án Kỳ Quan Chương 9 Hổ Bãi Bồi Những việc không giúp ích cho người khác, thì những người có lươngtâm không bao giờ dám làm, thế thì kẻ nào dám cả gan giết chết người đểchiếm đoạt ruộng đất? Kẻ nào nhẫn tâm làm điều ác sẽ khiến trời nổi giận,và Chu Hổ, kẻ gây ra điều ác, đã phải chuốc lấy tai họa. Có người hỏi, con giải đã nuốt con trai Chu Hổ, sao nó không nuốtluôn Chu Hổ, thế có phải sướng không. Chu Hổ kẻ độc ác đã giết người đểchiếm đoạt bãi sông, khiến trời tức giận. Nếu như con giải nuốt hắn, thì conhắn vẫn còn, tài sản của hắn vẫn chưa bại hoại. Nay con giải nuốt con hắn,cái đầu của hắn bị chặt, bêu giữa chợ, hắn bị tuyệt tự, vợ thì dâm loạn, gia tàikhánh kiệt. Người ta cho rằng kế của Chu Hổ đã tàn ác, ai ngờ kế của trờicòn ghê gớm hơn hắn nhiều. Bất hiếu là tội ác nhất trong các tội ác. Gã ăn mày họ Tào mưu đồ tiếnthân, tuy còn một người mẹ mù, nhưng hắn nói dối chỉ có một mình. Khi đãđược tiến thân, được ăn no mặc đẹp hắn bỏ mặc người mẹ mù lòa đói ráchkhổ sở, không cho mẹ lấy một miếng cơm, manh áo, ấy là cái xấu xa nhấtcủa Tào. Nếu gã không bị Chu Hổ dùng gậy đập vỡ sọ, thì nhất định cũng bịThiên Lôi đánh dập đầu, cái xác to béo của hắn cũng không mang nổi đầuhắn. Thời Thuận Trị, vùng bãi Tam Giang, làng Đông, huyện Giang Đô,cách sông khoảng bốn năm dặm, có một bãi đất mới bồi khoảng hơn mộtngàn mẫu, người dân Giang Đô đã nộp đơn xin bãi đất này để cày cấy. Mộtngười huyện Đan Đồ là Chu Chính Dần nhà rất giàu có, đã năm mươi tuổi,có hai người vợ nhưng lại chỉ có một người con trai. Mượn cớ là người trôngcoi việc thuế má, Chu Chính Dần quen thói chiếm đoạt ruộng đất của người,gian dâm với vợ người khác. Trong nhà hắn nuôi một lũ côn đồ, trái ý là hắncho người bắt tới đánh đập, nên người ta sợ hắn như sợ cọp. Tên là ChínhDần, dần cầm tinh con hổ, nên người trong làng đặt cho hắn biệt hiệu là HổBãi Bồi, rồi gọi hắn là Chu Hổ, nghe thấy mọi người gọi thế hắn rất khoái. Một người nữa ở huyện Đan Đồ, họ Triệu, gia tài anh ta tuy khôngbằng Chu Hổ, nhưng lại quen thuộc quan lại, cũng muốn chiếm đoạt bãi bồi,bởi thế mà trở thành địch thủ của Chu Hổ. Thấy giữa sông có một bãi bồi, Chu Hổ và người họ Triệu, ai cũngmuốn là của riêng mình. Chu Hổ nói: - Đây là bãi mới bồi, bao nhiêu năm nay tôi đã nộp thuế khống, nênnó phải là của tôi. - Bãi mới bồi này, - người họ Triệu nói, - nằm sát bãi bồi cũ của tôi,nó phải là của tôi. Người huyện Giang Đô lại nói: - Bãi mới bồi này địa giới Giang Đô rất gần, mà cách địa giới huyệnĐan Đồ rất xa, nên bãi bồi này là của chúng tôi. Họ cứ kiện cáo nhau. Phụng Viện ty ủy quyền cho hai phủ Trấn,Dương dẫn hai huyện cùng nhau hoạch định, hơn ba năm vẫn không giảiquyết được. Bên cạnh nhà họ Chu có một vị họ Trương, đã soạn ra hai bài từ ngắn,sai người dán lên tường. Chu Hổ mở ra xem, trên đó viết như sau: Đừng tranh nhau, đừng tranh nhau nữa. Tranh nhau sẽ gây oán chuốcthù. Bãi bể nương dâu nào ai biết được, mà trước mắt kiện nhau vẫn chưadừng. Đừng tranh nhau nữa, tất cả hãy quay về nhìn lại đời sau. Hãy tranh nhau, hãy tranh nhau nữa. Tranh nhau đâu sá kể chuốc oánmua thù. Chỉ mong cháu con giàu có. Một thời liều mạng dấn thân. Hãytranh nhau, chẳng quản ngày nay, quản đời sau”. Chu Hổ xem xong, cho rằng bài từ không hợp ý mình, hắn bỏ đi vàvẫn không hề thay đổi. Ngày nào hắn cũng nghĩ, nhưng chưa tìm ra kế sách.Một hôm đi thăm bạn về, hắn gặp một người ăn mày béo tốt, khỏe mạnh,trạc ba mươi tuổi. Chu Hổ gọi đến chỗ vắng, tươi cười nói: - Anh tuy là ăn mày nhung dáng vẻ đôn hậu, hẳn sau này sẽ rất phúquý. Nhưng vì sao lại nghèo khổ đến nỗi phải đi ăn mày? - Con là người họ Tào, vốn là con cháu nhà quan, sa cơ lỡ vận, khôngviệc làm, đành phải đi ăn mày. - Nhà anh còn ai không? - Chu Hổ hỏi. - Ông hỏi tới người nhà tôi làm gì? - Tên ăn mày trả lời. - Nếu như ngươi chỉ có một mình thì ta dễ quản. - Chu Hổ nói. Tên ăn mày họ Tào vẫn còn người mẹ già mù lòa, song hắn nói dốirằng: - Con chỉ một thân một mình, nếu được nương nhờ nơi ông thì ơn ấychẳng khác gì ơn sinh thành. - Thế này nhé, dễ lắm. - Chu Hổ cười nói. - Ta có một người con cả,chết ở nơi xa không ai biết. Anh đến nhà, nhận ta là cha đẻ, làm con cả củata, ta giả vờ giận dữ chửi, rồi sau đó mới nhận. Tên ăn mày bằng lòng theo về nhà. Chu Hổ giận dữ hỏi: - Mày là đồ súc sinh, mày lang thang phiêu dạt ở nơi nào, mày là đứađê tiện, làm xấu mặt nhà tao. Sau đó Chu Hổ định đánh và đuổi đi, tên ăn mày van nài cầu xin, tựsửa chữa lỗi lầm. Lúc đó Chu Hổ mới bằng lòng, cho người tắm rửa, mặcquần áo mới, dặn dò người nhà phải gọi bằng ông. Tên ăn mày rất đỗi vuimừng, một phút lên tiên, được ăn ngon mặc đẹp. Chu Hổ ra ruộng bãi ...