Làm người phải luyện thành ngọc trắng, Dối lừa thành cầm thú mà thôi. Gây oan nhất định trời trừng phạt, Gia tài khánh kiệt, chẳng cháu con.Lẫm sinh(1) Đới Bình Hồ, người Lô Châu, là người vô cùng tàn ác, không ngay thẳng. Tuy học vấn uyên thâm, văn chương sắc sảo, song quen thói võ đoán, xúi bẩy người khác kiện tụng. Hơn nữa ông ta lại thích mùi vị đàn ông, làm nghề dạy học để kiếm ăn. Nếu nhà nào có con xinh đẹp là ông ta ỷ thế lừa dối để gian dâm. Người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 12 Đoán Án Kỳ Quan Chương 12 Sáu Ngón Tay Làm người phải luyện thành ngọc trắng, Dối lừa thành cầm thú mà thôi. Gây oan nhất định trời trừng phạt, Gia tài khánh kiệt, chẳng cháu con. Lẫm sinh(1) Đới Bình Hồ, người Lô Châu, là người vô cùng tàn ác,không ngay thẳng. Tuy học vấn uyên thâm, văn chương sắc sảo, song quenthói võ đoán, xúi bẩy người khác kiện tụng. Hơn nữa ông ta lại thích mùi vịđàn ông, làm nghề dạy học để kiếm ăn. Nếu nhà nào có con xinh đẹp là ôngta ỷ thế lừa dối để gian dâm. Người xưa thường nói rằng: Thầy bất chính,thì học trò làm loạn. Bởi thế học trò bắt chước ông. Hằng ngày tại thưphòng, đứa lớn cưỡng dâm đứa bé, ông ta cũng mặc, ngay biết rõ mười mươi,ông ta cũng chẳng đánh mắng. Thế là trường Khổng Mạnh biến thànhchuồng lợn. Hằng ngày ông ta nốc rượu say bét nhè như điên dại. (1) Lẫm sinh: tên gọi sinh đồ thời Minh, Thanh ở Trung Quốc, đượchưởng học bổng của châu, huyện hoặc phủ (ND). Vợ ông ta là Lã thị, nhà nghèo, xấu xí lại nỏ mồm. Lúc ấy vào thángTư, nhà hết sạch, vợ gửi thư bảo chồng đưa tiền về đong gạo. Bình Hồ gópđược hai quan tiền mang về nhà, nhận được tiền, Lã thị mừng ra mặt, nói: - Mấy lần xin tiền, ông đều kêu không có, hôm nay sao lại có hai quan,ông lấy đâu ra thế? Bình Hồ có tiền bèn lên mặt, nói: - Bà không biết à? Số tiền này là từ Thầy Khổng Tử nói: Học thìphải luôn luôn luyện tập, thế chẳng vui sao(l) mà ra đấy”. Đêm ấy Lã thịbèn đi dọn rượu cho chồng uống để tiêu khiển. Bình Hổ uống rượu say xỉn,Lã thị phải dìu vào phòng ngủ. Nằm trên giường lão thấy cồm cộm, lấy taysờ, thì đó là hai quan tiền. Đang chếnh choáng say, gã bèn hỏi vợ: - Bà bảo rằng, bà ở nhà không có tiền mua gạo, thế thì hai quan tiềnnày ở đâu ra? Thấy chồng nói chữ, Là thị cũng bắt chước dùng câu bên dưới đó đểtrả lời: - Ông biết à, số tiền ấy là Có bạn từ phương xa tới, chẳng sướng lắmsao(2) mà ra đấy. (1) Nguyên văn là: Tử viết: học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ.Đây là câu trích cuốn Luận ngữ của Khổng Tử. Ý của Bình Hồ là, tiền dodạy học mà có. (2) Đây là câu Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ tríchtrong cuốn Luận ngữ của Khổng Tử (ND). Bình Hồ phát khùng nói: - Mày sướng, nhưng tao đau lòng? - Có tiền mà ông không vui, thì đói cơm ông mới vui sao? - Dù tao có chết cũng không chịu nổi cái loại ấy. - Loại gì? - Vợ đáp. - Loại lợn hay loại chó! - Mẹ mày chứ, - Bình Hồ nói, - mày là đồ lang chạ. Ông sẽ bỏ mày. Hai người tiếng bấc tiếng chì, rồi đến cãi nhau. Bố chồng nghe thấybèn hỏi: - Nửa đêm canh ba rồi, mà hai đứa vẫn còn cãi cọ nhau? - Cha không biết à, con đang uất lên đây, - Bình Hồ nói. - Thưa cha,hãy nghe con nói, vì sao con nổi khùng ư, con dâu cha không còn là ngườinữa, cô ta đã phản bội chồng đi ngoại tình làm những việc xấu xa, mất cả thểdiện. Cô ta nói rằng có bạn từ phương xa tới, rồi còn bảo là rất sướng, cótiền tiêu càng thích. Cô ta còn chiêu con hãy chết đói đi, có tiền không biếttiêu. Con là loại người nào ư? Còn nhỏ đã đi học. Vào trường được cử là lẫmsinh. Ra khỏi nhà ai ai cũng kính trọng gọi là ông. Thế mà lấy một con vợxấu xa như thế. Ở nhà mà còn đi gian dâm làm xấu danh tiên tổ. Con mangtiếng là kẻ bị cắm sừng, thế thì còn dạy học làm sao được, thôi thì bỏ quáchnó đi cho xong. Chỉ hận một nỗi là không giết nó được, khỏi phải tức đếnlộn ruột. Lã thị nghe thấy thế, dở khóc dở cười, nói với bố chồng: - Thưa cha, xưa nay chưa có chuyện ấy bao giờ. Anh ấy ham rượu chè,cứ say là nói lung tung. Anh ấy mang về hai quan tiền, con hỏi tiền ở đâu ra,thế là anh ấy tuôn ra những câu hủ lậu. Nói là học thì phải luôn luyện tập.Làm gì có tiền mà biết với không biết. Con nhận tiền, gối xuống đầu giường,đêm về anh ấy vào phòng rồi ngồi lên. Anh ấy quên đi, thấy lạ, lại hỏi contiền ở đâu. Con thấy anh ấy thích nói chữ, con mới dùng câu văn dưới đùacho vui. Ai ngờ, nghe xong anh ấy đùng đùng nổi giận. Nhân lúc đang sayrồi quay ra mắng chửi, làm con giận điên người. Anh ấy còn bốc lửa bỏ taykhông, bảo con đi ngoại tình, nói là sẽ bỏ con. Rõ là đồ không biết xấu. Nếukhông nghĩ tới tình vợ chồng, thì con đã vả cho rụng răng. Con khuyên anhấy hãy bỏ rượu đi, để khỏi phải xấu lần nữa. Chừa rượu thì sẽ không điênloạn, người ta sẽ không còn gào bố mình lên mà chửi, sẽ không tổn hại đếnthanh danh, lẫm sinh còn làm như thế thì người ta sẽ coi thường và khinh bỉ.Thôi hãy ngủ đi kẻo hàng xóm biết được thì chẳng ra gì cả. Hằng ngày bố chồng cũng hay nói đùa, thấy con dâu nói thế ông chửi: - Con nhóc này chẳng hiểu gì cả. Người ta không biết tới mình, màmình không giận, thì chẳng phải là quân tử sao?(1) Nếu không có ai biết thìha ...