Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 15

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 167.61 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đọc sách Thánh hiền để làm gì? Khi chưa làm quan phải có tấm lòng kinh bang tế thế, ăn lộc của vua thì phải trung với vua. Khi làm quan càng phải ra tay cứu nhân độ thế. Nếu như trông coi việc chăm sóc dân thì phải làm lợi cho dân, diệt trừ tai họa, chăm lo đến cuộc sống của dân, không chỉ ngồi làm mà ăn hại cơm trời. Trông coi việc tiền thóc thì phải chống gian lận, thu đủ cho nhà nước, không được vơ vét của dân. Trông coi về hình phạt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 15 Đoán Án Kỳ Quan Chương 15 Giấu Đầu Lâu, Cướp Không Người Đẹp Mở Quan Tài, Chàng Rể Thoát Nguy Đọc sách Thánh hiền để làm gì? Khi chưa làm quan phải có tấm lòngkinh bang tế thế, ăn lộc của vua thì phải trung với vua. Khi làm quan càngphải ra tay cứu nhân độ thế. Nếu như trông coi việc chăm sóc dân thì phảilàm lợi cho dân, diệt trừ tai họa, chăm lo đến cuộc sống của dân, không chỉngồi làm mà ăn hại cơm trời. Trông coi việc tiền thóc thì phải chống gian lận,thu đủ cho nhà nước, không được vơ vét của dân. Trông coi về hình phạt thìkhông được để cho người đời chịu oan sai, phải tìm con đường sống cho dânchứ không được hồ đồ như bọn người vô học. Như thế mới không uổng côngđèn sách, không uổng công làm quan. Nếu như được đội mũ the, hoặc làmthư lại quản việc văn thư, thì cũng phải làm đơn từ chính xác, kiếm chút tiềngiấy bút, nhận chút lễ vật, như vậy cũng không uổng công học hành. Song,phần lớn những người làm quan không toàn thiện toàn mỹ, có người có tàilàm quan song không trong sạch, có người cực kỳ liêm khiết song khôngtránh khỏi quá uy nghiêm, đó cũng là trong cái tốt có cái không tốt vậy. Nhưng quan lại nổi tiếng trong triều rất đông, song người sáng suốtquyết đoán có được mấy người. Thời ấy Hoàng Phất tham chính Tứ Xuyên,bỗng một hôm thấy một cơn lốc nổi lên bên chân ngựa, rồi ào ào di chuyểnvề phía trước. Ông bỗng sinh nghi, sai người đuổi theo, đuổi mãi tới chùaTây Biên châu Sùng Khánh, gió xoáy tới một chiếc hồ thì dừng lại. Hoàngtham chính vào chùa, thấy có mấy nhà sư ra đón tiếp, trong đó có hai ngườidáng vẻ hung ác. Ông bèn lệnh lấy dấm rửa sạch hai thái dương của nhữngngười này, thì thấy dấu vết của chiếc khăn lưới trùm mặt. Sai người tra khảothì chúng khai là ngày nào chúng cũng đi cướp của, giết người rồi vứt xácxuống hồ, cho người xuống vớt quả thực đã vớt được xác người. Lại có mộtvị tên là Lỗ Mục, trong lúc đi tuần tra thấy một con rắn cứ bò theo kiệu củaông, sau đó chui xuống ao. Ngài Lỗ bèn cho tát cạn ao, thì thấy một xácngười buộc vào một thớt cối đá dìm xuống đáy ao. Ngài đã lệnh cho ngườimang chiếc thớt cối ấy đến đọ với những chiếc cối ở các nhà lân cận, sau đóbắt được kẻ giết người. Lại còn một vị tên là Quách Tử Chương làm thôiquan (chức quan trông coi việc hình phạt tại phủ), thấy một con khỉ bám vàođòn kiệu của mình, ông đem con khỉ ấy giấu trong nha môn, rồi vờ nới rằngtrong nha môn có một chiếc ghế biết nói, có thể đoán được họa phúc củatừng người để lừa mọi người đến nha môn xem. Con khỉ gù bỗng chạy rakéo lấy một người, thì đó chính là kẻ đã âm mưu giết chết một người ăn màytên là Hồ Tôn. Đó là một số người làm quan đã minh oan cho người đã chết,song lại có những vị quan không những minh oan cho người đã chết mà cònminh oan cho người sống thoát tội. Trong triều của chúng ta có một vị quan tên là Thạch Phác, làm quantới chức tư mã, ông đã có công dẹp quân Miêu ở Quý Châu. Khi ông cònlàm chức quan bố chính, trong các bữa tiệc thường có các vị phu nhân củacác quan đồng liêu tới dự. Người ta đều quần là áo lượt, trang sức đeo đầyngười, còn phu nhân của ông chỉ quần nâu áo vải, bà có vẻ không vui. Khivề Thạch bố chính hỏi: - Hôm nay tôi dự tiệc, bà ngồi ở vị thứ mấy. - Tôi được ngồi ở vị thứ nhất. - Chỉ vì tôi không tham ô cho nên bà được xếp vào vị thứ ấy. Nếu tôiđòi tiền thì e rằng vị thứ nhất ấy bà chẳng được ngồi. Quả thật ông là người thanh liêm, ai ngờ ông cũng là người giải quyếtcông việc sáng suốt. Chuyện kể rằng, ở huyện Hiệp Giang, phủ Lâm Giang, Giang Tây, cómột người tên là Bách Mậu, hiệu Thanh Giang, làm thư lại của bản huyện.Ông là một người luôn luôn làm đúng với bổn phận của mình, không bao giờlợi dụng công việc để lộng hành, che mắt quan trên, làm những điều xấu xa,chỉ kiếm chút tiền theo phận sự để sống, chỉ lấy tiền công sao chép và đi đưagiấy tờ tốt ra thì uống vài ba chén rượu là xong. Mọi người bàn về việc công,còn ông chỉ thích rượu, chẳng biết trong công đường có bao nhiêu người,cũng chẳng biết kẻ nào là ác độc. Khi ở nhà thì cơm có thể thiếu nhưng rượuthì không sao thiếu được. Uống rượu say là nghêu ngao hát, hết kêu ngườinày lại gọi người kia. Khi ngủ thì nằm vật nằm vạ chẳng quản đầu giườnghay cuối giường, lúc tỉnh dậy bạ đâu ngồi đấy, chẳng quản gì đến bàn ghếhay nền đất, đến năm bốn mươi tuổi thì nghiện rượu. Ngay như khi gặp quancũng phải uống một chén, nói là để thêm can đảm. Người ta mời uống rượuthì uống đến mềm môi, đi ngật ngà ngật ngưỡng, mười lần thì chín lần phảidìu về, có khi còn nôn thốc nôn tháo. Nhiều cũng say, mà ít cũng say, khôngsay cũng muốn uống, mà say rồi cũng muốn uống. Người ta thường gọi ôngta là gã nát rượu. Ông lấy một người vợ họ Lam, tuy không uống rượunhưng cũng không kém cạnh. Chưa đến chính ngọ thì bà ta chưa chải đầu,có khi còn chờ đến ngày mai mới chải một th ...

Tài liệu được xem nhiều: