Quan trở về nha môn, lệnh cho Hồ Thành cung khai rồi kí vào. Hồ Thành cứ kêu oan khuất, khóc lóc nói rằng: - Quỳ dưới pháp đường mà nước mắt con chảy đầm đìa. Thưa ngài, con tuy nhà nghèo khó, nhưng cũng biết đạo lí làm người, không dám làm điều bất lương. - Mày sợ không làm điều bất lương, cớ sao lại giết người cướp của. Quan huyện nói. - Thưa ngài, - Hồ Thành nói, - con không biết kẻ nào đã làm điều hung ác, giết người vứt xuống giếng để khiến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 15 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 15 (B) Quan trở về nha môn, lệnh cho Hồ Thành cung khai rồi kí vào. HồThành cứ kêu oan khuất, khóc lóc nói rằng: - Quỳ dưới pháp đường mà nước mắt con chảy đầm đìa. Thưa ngài,con tuy nhà nghèo khó, nhưng cũng biết đạo lí làm người, không dám làmđiều bất lương. - Mày sợ không làm điều bất lương, cớ sao lại giết người cướp của. -Quan huyện nói. - Thưa ngài, - Hồ Thành nói, - con không biết kẻ nào đã làm điềuhung ác, giết người vứt xuống giếng để khiến con mắc phải điều oan uổng. - Đồ chó má to gan thật, hãy khai mau, ta sẽ xử nhẹ tội, nếu không thìta sẽ đánh nát chân thằng chó má này. - Quả thực là con không biết người vứt xuống giếng, thì quan bảo conkhai sao được! - Mày còn cãi bướng, quân bay đâu, hãy đánh nó bốn mươi gậy chota! Sắp tra khảo quan lại nói: - Hồ Thành mày phải khai rõ sự thực, thì sẽ khỏi tra khảo. - Trời ơi, - Hồ Thành nói, - thưa ngài, ngài cứ khăng khăng bắt conphải khai, con chỉ sợ rằng lại chết oan thêm một mạng người nữa. - Đồ chó má, không khai ư? Các ngươi đánh nó cho ta. - Quan huyệnthét. - Trời ơi! Đánh hai chân con tóe máu, con mong ngài hãy cố gắng giaân cho con. - Có khai không? - Quan hỏi. - Thưa ngài, ngài bắt con khai, thì chẳng khác nào con chôn ngườisống xuống huyệt. - Thằng chó chết kia, mày vẫn còn già mồm cãi, quân bay đâu, hãykẹp nó cho ta! Lính hầu mang kẹp tới, quan ngăn lại nói: - Hồ Thành, ngươi hãy khai mau, để khỏi phải chịu cực hình, ta sẽ giaân, mở ra cho ngươi con đường sống, như thế không tốt ư? - Trời ơi! Thưa ngài, vụ án này thật vu vơ, dựa vào chứng cớ nào màbảo con giết người? Lão Phùng cáo giác sao mà tin được, con chết xuốngnơi chín suối cũng không thể nhắm mắt. - Chính mồm ngươi nói trong giếng Nam Sơn có xác chết, - quan nói,- đó chẳng phải là bằng chứng ư? Quân bay đâu hãy mau kẹp nó cho ta! Vừa kẹp thì quan đã ngăn lại nói: - Hồ Thành, ta vốn có lòng thương người, ngươi khai đi thì ta mới cứuđược người, việc gì cứ phải cãi cố. - Con đã nghĩ hết cả rồi mà không ra, khiến con nát ruột nát gan. Nếukhông nhận thì ngài tra tấn, mà nhận thì sợ rằng phải chém đầu. Suy đi tínhlại chẳng còn cách nào khác, đúng là kiếp trước tội con quá nặng. Thôi thìnhận quách đi cho xong. Thưa ngài, xin ngài rộng lượng từ bi tha cho con. - Ừ mày nói thế mới đúng. Vậy thì mày đã giết người như thể nào? -Quan hỏi. - Thưa ngài, hai năm nay, túng bấn quá, không còn cách nào, con đãđón đường ăn cắp ở Nam Sơn. Hôm ấy trời đã tối, con thấy Hà Giáp vác mộtchiếc bao về quận, con vung dao chém vào cổ, hắn ngã gục, con vứt xácxuống giếng, rồi về nhà ngủ. Ngày hôm sau nhân lúc say rượu, con mới kểlại chuyện này. - Thế đầu người mày vứt ở đâu? - Quan huyện hỏi. - Lúc ấy vội quá con quên mất chỗ giấu rồi. Chắc rằng không lợn thìchó đã ăn mất. - Hừ! Thằng chó má này to gan thật, mày đã giấu xác, lẽ nào màykhông giấu đầu. Phải khai ra ngay. - Trời ơi! Thưa ngài, đó là sự thực, xin ngài gia hạn để con đi tìm. Quan hẹn cho ba ngày, sai hai sai nha áp giải đi tìm. Tìm ròng rã suốtba ngày, chẳng thấy đâu cả. Quan lại hạn cho năm ngày, vẫn không tìm thấyđầu. Quan đùng đùng nổi giận, bảo tay chân lôi ra tra tấn. Vừa mới lôi ra, thìquan gọi lại nói: - Ta nghĩ rằng trong lúc mày giấu xác, trong lòng hoảng loạn, khôngbiết đầu rơi ở chỗ nào, sao không tìm kĩ xem. - Thưa ngài đúng là rơi ở đâu. - Nếu chó lợn không tha, thì cũng còn xương. - Quan huyện nói. Nếubị người chôn đi thì cũng còn mùi thối. Đúng là mày không chịu đi tìm thôi.Ta hạn cho mày hai ngày nữa, nếu không tìm thấy ta sẽ đánh chết tươi. Hồ Thành thấy mình quá oan ức, song không sao nói được. Đi tìm rãrời cả chân tay, lại bị sai nha nạt nộ mắng nhiếc, cuống lên, ngồi lì xuống đấtkêu trời kêu đất gào khóc: - Trời ơi có thấu! Nước mắt cứ trào ra không sao nói nên lời. Tưởngrằng Hồ Thành xưa nay làm việc gì cũng tự vẩn lương tâm, chưa làm điều gìbậy bạ khiến người ta ghét bỏ. Trời ơi! Con thường giữ mình trong sạch đểđược sống bình an, suốt đời tai qua nạn khỏi, ăn nên làm ra. Vì sao lại làmcon gặp phải vụ án mạng này, khiến con bị liên lụy. Con bị đánh toạc da ứamáu, khiến con bị tống giam, vợ con li tán, bán ruộng cầm vườn. Trời ơi, lẽnào trời không có mắt, nỡ để con vô tội chịu oan. Kẻ cướp của giết ngườikhông biết ở đâu, đầu người chết không biết nơi nào. Trời ơi! Quan lớn nóirằng tìm thấy đầu mới kết án. Năm lần bảy lượt tra khảo bức con phải cungkhai, con đau đớn không sao chịu nổi. Không còn cách nào ngài mới gia hạncho con, sai Lý Vạn và Trường Thiên áp giải con đi tìm. Trời ơi, họ thươngcon, ban ngày dẫn con đi tìm, đêm tối con về nơi giam cầm. Đi khắp mọi nơikhông tìm thấy thật là uổn ...