Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 17 (B)

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 180.51 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Từ đó Vương Bảo sống một mình trong lều cỏ. Tính đốt ngón tay, đã được năm năm. Thời ấy đúng là lúc Hải Lăng Vương làm vua tại Bắc Triều. Y Đại Kiên được thăng làm Kinh doanh Thống soái, rất được sủng ái. Mễ Gia Thạch nhờ Y Đại Kiên tiến cử, cũng được giao chức Hoàng thành Đại sứ. Hai người này xu nịnh, khuyên Hải Lăng Vương tuyển chọn con gái dân gian khắp nơi làm cung nữ. Hải Lăng nghe theo, sai hai người là Thái tuyển sứ, tới lộ Ký Châu tuyển chọn....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 17 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 17 (B) Từ đó Vương Bảo sống một mình trong lều cỏ. Tính đốt ngón tay, đãđược năm năm. Thời ấy đúng là lúc Hải Lăng Vương làm vua tại Bắc Triều.Y Đại Kiên được thăng làm Kinh doanh Thống soái, rất được sủng ái. MễGia Thạch nhờ Y Đại Kiên tiến cử, cũng được giao chức Hoàng thành Đạisứ. Hai người này xu nịnh, khuyên Hải Lăng Vương tuyển chọn con gái dângian khắp nơi làm cung nữ. Hải Lăng nghe theo, sai hai người là Thái tuyểnsứ, tới lộ Ký Châu tuyển chọn. Phàm là con gái từ mười ba đến mười sáutuổi đều phải dự tuyển. Hai người làm khâm sai, dựa vào việc này sáchnhiễu tiền hối lộ. Người nào có tiền thì miễn tuyển, còn người nào không cótiền đều phải tuyển làm cung nữ. Từ thành thị đến thôn quê đều bị lùng sục.Họ lại dán một tờ yết thị lớn như sau: Thánh chỉ tới, thì việc lấy vợ lấychồng trong dân gian phải đình chỉ ngay. Những gia đình có con đều sợ hãikhóc lóc, đành bó tay. Vương Bảo thấy vậy nghĩ bụng: Đứa con giả gái củamình, may mà đạo sĩ đã mang đi, năm nay nó mười ba tuổi, nếu còn ở đâythì cũng phải tuyển làm cung nữ, vậy thì che giấu sao được Đúng là: Nam đã giả làm nữ. Khó nói nữ là nam. Nếu không trốn tránh được, Thì nay chạy trốn đâu. Xóm làng rối loạn đến hai ba tháng trời, bỗng nghe thấy người ta đồnY, Mễ đều đã bị giết. Vì Mễ Gia Thạch khi tuyển chọn cung nữ, đã tự ý đểlại mấy người đẹp nhất hưởng thụ riêng. Y Đại Kiên biết được, sợ sau nàyHải Lăng Vương điều tra ra sẽ bị liên lụy, bèn bí mật dâng sớ lên Hải LăngVương. Hải Lăng Vương vô cùng giận dữ, lập tức truyền chỉ hoạn Mễ GiaThạch ngay tại chỗ, đuổi về nguyên quán. Sau đó mấy ngày, đang đêm YĐại Kiên cũng bị giết tại tư dinh, lấy mất đầu. Người ta thấy trên tườngtrước giường nằm có dòng chữ viết bằng máu: Người giết tên này là MễGia Thạch. Sai dịch báo cho quan địa phương, sau đó tâu lên triều đình. HảiLăng Vương nổi giận ra lệnh chém đầu Mễ Gia Thạch, bắt vợ con vào cunglàm nô tì. Đúng là: Gian đảng lại do gian đảng hại. Kẻ ác bị kẻ ác diệt trừ. Vương Bảo nghe thấy tin này thì mừng thầm: “Hai kẻ thù của chủnhân đều bị giết, quả là trời có mắt. Hơn tháng sau, nghe tin triều đình saithái giám Nhan Quyền cầm phủ tiết tới đình chỉ việc tuyển chọn cung nữ, vàthả những người đã tuyển chọn trở về quê quán. Dạo ấy thôn làng đâu đâucũng vui mừng hò reo vang trời dậy đất. Vương Bảo nghĩ: Ông chủ nhỏ củata lần này đã thoát khỏi tai nạn, nếu có về thì cũng sẽ bình yên vô sự”. Bâygiờ đã năm hết tết đến, một năm nữa lại sắp trôi qua, bấm đốt ngón tay SinhCa đã mười bốn tuổi rồi, song vẫn chưa thấy người đạo sĩ đưa về. Suốt ngàyVương Bảo mong ngóng, thường đến Song Trung miếu thắp hương, cầunguyện. Một hôm tới miếu, Vương Bảo thấy người đạo sĩ và Sinh Ca ngồingay trước mặt. Vương Bảo rất đỗi vui mừng, thấy Sinh Ca tóc chấm ngangvai, hoàn toàn như một cô gái đã trưởng thành. Vương Bảo cúi lạy đạo sĩ,nói: - Đa tạ tiên ông đã giữ lời hứa. - Ta đã dạy kiếm thuật để nó báo thù cho cha. - Đạo sĩ nói. - Songtrước mắt vẫn chưa được xuất đầu lộ diện. Ngươi hãy đưa nó về am ở. Mườihôm nữa sẽ có một người họa sĩ họ Tu đến ở bên cạnh chiếc am cỏ củangươi. Ngươi hãy cho nó sang đó học vẽ, sau này sẽ là duyên kì ngộ. Ngươihãy làm theo ta, không được trái lời. Nói xong bước ra khỏi cửa, thét lên một tiếng dài rồi bay lên khôngtrung biến mất. Có bài thơ còn lại làm chứng: Vân du tiên cảnh chốn nào đây? Lúc đến khi đi cỡi gió bay. Bởi tấm lòng trung như sắc đá, Ban ngày đã gặp được tiên ông. Vương Bảo nhìn theo lạy rối rít. Rồi quay lại ôm Sinh Ca vào lònghỏi: - Năm năm trời nay con đi những đâu? - Ở đó con không nhớ ngày tháng. - Sinh Ca nói. - Con cảm thấy mớicó ít hôm thôi, sao đã tới năm sáu năm trời. - Ta nghĩ rằng, - Vương Bảo nói, - một ngày ở cõi tiên bằng bao nhiêungày ở cõi trần. Tiên ông đã đưa con đi những đâu? Tiên ông tên gì? Hãy kểđể ta hay. - Từ lúc thấy tiên ông múa kiếm, - Sinh Ca nói, - con thấy một luồngánh sáng trắng vây lấy con, tiếp theo thấy tiếng gió mưa gào rú. Khi ánhsáng tan, bình tâm nhìn ra thì thấy mình đang ngồi trong một hang đá. Tronghang có đủ giường ghế đá, sách vở, bút mục. Tiên ông đưa quần áo nam giớicho con mặc, và sai những hài đồng mặc áo xanh hầu hạ con. Hằng ngàydọn cơm cho con ăn, nhưng lại không thấy đun nấu. Bạn bè tiên ông thườnglui tới, đều gọi tiên ông là Bích Hà Chân Nhân, động này cũng được gọi làđộng Bích Hà. Ban đầu tiên ông dạy chữ, sau đó dạy kiếm thuật. Trước khidạy kiếm thuật, ông bảo con phải chạy nhảy trên vách núi, tập đến khi nàothấy người mình nhẹ bỗng rồi mới truyền kiếm thuật, sau đó dạy niệm thầnchú và bắt quyết, những đường kiếm bao bọc lấy người, bay lên, bay xuống.Khi đã thành thạo, tiên ông ghi phù chú vào cánh tay con, bảo tới một nơi xaxôi nào đó ...

Tài liệu được xem nhiều: