Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 18

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 146.71 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Xưa nay con gái phòng khuê,. Công dung ngôn hạnh mọi bề giỏi giang Cha mẹ không dạy con ngoan, Hồng nhan bạc mệnh chết oan có ngàyHuyện Cao Bình, Sơn Tây, có một người là Liêu Chương Đức, vợ là Hồ thị, con trai là Vĩnh Quý, nhà giàu có nhưng sống không có khuôn phép. Năm bốn mươi tuổi sinh được một đứa con gái út, tên là Quế Anh, dung nhan xinh đẹp. Vợ chồng Chương Đức vô cùng yêu quý. Từ nhỏ nó đã thích ăn diện, xem kịch xem rước đèn. Chương Đức làm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 18 Đoán Án Kỳ Quan Chương 18 Thẩm Vấn Cây Lúa Xưa nay con gái phòng khuê,. Công dung ngôn hạnh mọi bề giỏi giang Cha mẹ không dạy con ngoan, Hồng nhan bạc mệnh chết oan có ngày Huyện Cao Bình, Sơn Tây, có một người là Liêu Chương Đức, vợ làHồ thị, con trai là Vĩnh Quý, nhà giàu có nhưng sống không có khuôn phép.Năm bốn mươi tuổi sinh được một đứa con gái út, tên là Quế Anh, dungnhan xinh đẹp. Vợ chồng Chương Đức vô cùng yêu quý. Từ nhỏ nó đã thíchăn diện, xem kịch xem rước đèn. Chương Đức làm cho Quế Anh một ngôilầu cao to lộng lẫy, bốn mặt đều có cửa sổ, một mặt nhìn ra đường để tiệngiải khuây. Một hôm trong làng có người làm lễ cầu phúc, Quế Anh đi xem,giữa đường gặp một tên đồ tể. Thấy Quế Anh dung nhan xinh đẹp, hắn dánmắt nhìn. Hồ thị thấy con gái mình xinh đẹp, làm xiêu lòng người thì dươngdương đắc ý. Hôm sau tên đồ tể kiếm cớ đến nhà Hồ thị mua lợn. Hắn đi đếnbên lầu, thấy Quế Anh đang thêu hoa. Vì đêm qua đi xem rước đèn, thứckhuya nên Quế Anh ngủ gật, tên đồ tể chỉ nhìn được nửa khuôn mặt. QuếAnh buồn phiền mệt mỏi, bèn hát bài Tiểu Đán thường hát để giải khuây, hátrằng: Hỡi người yêu của em ơi Hãy nghe em nói những lời thiết tha. Từ ngày em gặp anh qua, Tương tư sầu muộn diết da sớm chiều. Quế Anh không nhớ hết, rồi cứ vừa ngủ gật vừa hát đi hát lại mấy câuấy. Nghe thấy thế, gã đồ tể tưởng cô đã có tình ý với mình sướng quá khoachân múa tay. Nào ngờ, đúng lúc ấy Quế Anh cắn gút chỉ nhổ ra ngoài cửasổ, rơi đúng vào mặt gã đồ tể. Gã đồ tể cứ nếm đi nếm lại giọt nước bọt rơivào mặt mình. Gã định leo lên nhưng lầu cao không có lối. Bỗng thấy tiếngchó sủa, hắn vội vã bỏ đi, thấy chủ nhà bước ra. Hắn hỏi : - Ông Liêu! ông có bán lợn không? - Tôi không bán, dành để cưới con gái. - Chủ nhà nói. - Cô nhà gả cho ai? - Gả về làm dâu nhà ông Vương Chính Bang, ngày mười sáu thángTám thì cưới. Gã đồ tể nghe thấy như dội một gáo nước lạnh, tiu nghỉu bỏ đi. Vương Chính Bang giàu có vì cho vay nợ lãi với giá cắt cổ, mua đượchơn một trăm mẫu ruộng. Mặc dù giàu có nhưng một xu hắn cũng không baogiờ bỏ ra để làm việc từ thiện. Đường con cái của hắn lại rất hiếm hoi, cầutrời khấn Phật mãi đến năm Chính Bang bốn mươi tuổi, mới sinh được mộtmụn con trai, đặt tên là Mậu Sinh. Lớn lên Mậu Sinh quen thói được cưngchiều, mặc thì đòi toàn lụa là, ăn thì toàn thịt gà cá chép, những đòi hỏi củacon, Chính Bang nhất nhất chiều theo. Mậu Sinh thích ăn chân ngỗng, nêntrong nhà lúc nào cũng nuôi mấy chục con. Vì sát sinh quá nhiều nên mắc tội,bởi thế người Mậu Sinh gầy gò nhiều bệnh tật. Mười sáu tuổi đã bị ngườikhác rủ rê đi chơi gái, trở thành một kẻ hết sức dâm đãng, chẳng việc xấunào nó không làm, vợ chồng Chính Bang rất lo buồn về nó. Bởi thế muốncưới dâu về để giữ chân Mậu Sinh. Rồi vợ chồng nhờ mối manh hẹn ngàychuẩn bị cỗ bàn đón dâu về. Liêu Chương Đức nhận lời sắm sửa đồ cưới,mời một người cháu bên ngoại là Hà Lương Dị và đứa con trai là Vĩnh Quýđưa dâu. Hà Lương Dị là người khôi ngô tuấn tú, tính hay chơi bời, nói nănghài hước, thích bàn chuyện phòng the. Mười tám tuổi đỗ đầu bảng, HàLương Dị vô cùng đắc ý. Nay được cậu mời đi đưa dâu, anh ta diện rất sang.Khi cô dâu về tới nhà, ai ai cũng khen: Đẹp trai, ăn mặc hợp thời, đi đứngkhoan thai, dáng vẻ thướt tha- mềm mại như nhành liễu”. Đêm ấy tân khách ngủ dưới nhà ngang, phòng trên là phòng của côdâu chú rể. Hà Lương Dị nghe thấy những người đưa dâu cười nói ầm ĩ, anhkhông thích, muốn đi ngủ. Là khách quý nên anh ngủ cùng với với VĩnhQuý. Đêm khuya yên ắng, Lương Dị dậy đi tiểu, hút điếu thuốc lào, bỗngnghe thấy phòng cô dâu kêu: - Cướp cướp giết người! Làng nước ơi! Hà Lương hỏi: - Ở đâu? Đáp: - Phòng cô dâu! Lương Dị vội chạy lên, vì chạy quá nhanh, vấp vào bàn, chiếc đèntrên đó rơi xuống, dầu tràn ra phụt tắt. Quay lại vướng phải một vật gì, ngãsoài xuống đất, rồi đứng dậy. Vương Chính Bang và tân khách chạy ập tới.Hỏi: - Giết ai đấy? - Giết anh Mậu Sinh. - Quế Anh nói. Chính Bang soi đèn xem, thì chân tay còn đang giật giật, không nóiđược nữa. Hỏi: - Cướp đâu? - Nó chạy rồi! Mọi người tìm khắp nơi không thấy, quay lại nhìn Hà Lương Dị, thấyngười đầy máu, lôi ra chửi: - Mày giỏi thật! Vì sao mày giết chết con tao? - Tôi nghe thấy kêu, chạy vào cứu, - Lương Dị nói, - chạy vội vấp vàobàn, đèn rơi vỡ phụt tắt. Tôi vấp ngã, bị máu thấm vào áo, ông đừng đổ oancho tôi. - Tên cướp từ gầm giường chui ra, - Quế Anh nói, - anh Mậu Sinhtóm lấy nó, tên cướp rút dao đâm anh chết. Khi anh Lương Dị tới, tên cướpchạy vụt ra, cha đừng đổ oan cho người tốt. - Tao bi ...

Tài liệu được xem nhiều: