Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 18 (B)

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 197.14 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 11,000 VND Tải xuống file đầy đủ (18 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thấy Ngũ Không làm toáng lên, Đan thị phải khuyên can mãi. Ngũ Không thầm nghĩ: "Trước đây sợ mất nên ta đã không cho đứa cháu nghèo là Tư Hằng vay, đem cho cháu giàu là Tư Phục vay, thì ai ngờ bây giờ Tư Phục lại trở mặt, thế chẳng hóa ra Tư Hằng sẽ cười cho ư?", và vô cùng tức giận. Vì hay đi lại Hô Diên phủ nên Ngũ Không nói với vợ lẽ của Thái úy, nhờ người trong Hô Diên phủ tới đòi. Đúng lúc ấy, Tư Phục lại mắc phải một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 18 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 18 (B) Thấy Ngũ Không làm toáng lên, Đan thị phải khuyên can mãi. NgũKhông thầm nghĩ: Trước đây sợ mất nên ta đã không cho đứa cháu nghèo làTư Hằng vay, đem cho cháu giàu là Tư Phục vay, thì ai ngờ bây giờ Tư Phụclại trở mặt, thế chẳng hóa ra Tư Hằng sẽ cười cho ư?, và vô cùng tức giận.Vì hay đi lại Hô Diên phủ nên Ngũ Không nói với vợ lẽ của Thái úy, nhờngười trong Hô Diên phủ tới đòi. Đúng lúc ấy, Tư Phục lại mắc phải một tộikhác, rơi vào tay Thái úy Hô Diên. Lúc ấy vào cuối thu đầu đông, Tư Phụctới trang trại dưỡng bệnh thu tô một tá điền bướng bỉnh là Đào Lương cònnợ tô chưa trả. Tư Phục đã cùm anh ta tại trang trại. Ngờ đâu vợ của ĐàoLương thông đồng với Cát Phúc, ngấm ngầm mở khóa thả Đào Lương, rồibảo vợ anh ta tới trang trại tìm chồng, sau đó Cát Phúc lại mách cho chị talàm đơn tố cáo với Thái úy Hô Diên. Trước đây Hô Diên rất phẫn nộ vì TưPhục bỏ không nhận cha nuôi, nay nhân việc này Hô Diên đòi phải đưa nămtrăm lạng mới ngơ đi cho. Tư Phục bèn bán một số tài sản, gom đủ năm trămlạng bạc đút lót cho Hô Diên. Song bị Thái úy trừ đi một trăm lạng trả choNgũ Không, thành thử số tiền ấy chỉ còn bốn trăm lạng. Không còn cách nào,Tư Phục buộc phải bán nhà cửa nộp thêm cho Thái úy. Uất quá Tư Phụcngất đi, phải dìu ngay về nhà, trượt ngã, trúng phong, bị bại liệt, nằm mộtchỗ không dậy được. Đáng thương thay một ông chủ giàu có, bỗng chốcbệnh tật nghèo túng. Trước đây khi gặp người thân thích cứ kêu là nghèotúng, thì bây giờ lại nghèo túng thật. Bởi thế có thơ rằng: Người nghèo kêu nghèo mong được nhờ. Người giàu kêu nghèo để khước từ. Một bên là thật một bên giả. Ai ngờ giả dối lại đúng thay. Tư Phục đau ốm tới bốn năm tháng, không ngờ mùa xuân năm sauNghi Nam đẻ con trai. Thụ thai từ tháng hai năm trước đến giữa tháng banăm nay sinh ra, tính ra là mười hai tháng mới đẻ. Đan thị không biết nộitình thế nào, chỉ biết rằng cô ấy về vào tháng năm năm ngoái, đến nay trònmười hai tháng mới đẻ, nên rất vui mừng, nói với chồng rằng: - Không còn nghi ngờ gì nữa, nó đúng là con nhà mình. Tư Phục vẫn nằm liệt trên giường, lắc đầu nói: - Nó không phải là con ta. Từ đêm cô ấy về tới nay ta mắc bệnh, chưatừng gần cô ấy lần nào. Đứa con này chẳng có liên can gì đến ta. - Ông đang ốm rề rề ra đấy, - Đan thị khe khẽ nói, - trước mắt khó mànuôi được con nuôi. Ông xem hoàng đế nhà Chu ngày nay là người họ Sài,còn nhận cơ nghiệp của họ Quách, huống hồ mình là người thứ dân, đã trótthì cho trét, chẳng ngại gì. - Hãy bàn lại xem. - Tư Phục trầm ngâm nói. Hơn một tháng sau trong nhà không còn tiền tiêu, đành phải nấu chảypho tượng đồng, mong tách vàng ra để chi dùng. Nào ngờ khi nấu lên chỉ cóđồng chẳng thấy vàng đâu. Tư Phục kinh ngạc, gọi Nghi Nam tới hỏi. NghiNam nói: - Chính mắt tôi thấy chủ cũ bỏ vào đó mấy lạng vàng, tại sao lạikhông còn? Tư Phục chỉ nghĩ rằng dạo ấy đã đổi nhầm, lại gọi Cát Phúc đến truyhỏi. Cát Phúc nói: - Hoàn toàn không đổi sai. Đan thị cứ nghĩ lung tung, nói với chồng rằng: - Đúng là thần Phật linh thiêng, không cho phép chúng ta đổi photượng thật nên thần Phật đã về nhà họ Kỷ. Thấy thế Tư Phục kinh ngạc nghi ngờ, và càng hoang mang. Bỗngnhiên nghe thấy tin Hô Diên Ngưỡng bị người ta cáo giác từng liên hệ vớinước Liêu, bị bắt giải về kinh đô, khép vào trọng tội, gia sản bị tịch thu. VìTư Phục từng làm con nuôi ông ta, sợ bị vạ lây, nên bệnh ngày càng trầmtrọng. Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, bởi thế Tư Phục cho người mờicậu của mẹ là Trần Nhân Phủ, và em họ Tất Tư Hằng dặn dò việc ma chay.Rồi chỉ vào Nghi Nam nói rằng: - Cô này về nhà, tôi chưa từng gần cô, nay con cô đẻ ra hoàn toànkhông phải là con tôi. Trước đây tôi nhận cha giả, anh giả rốt cục chẳngđược lợi lộc gì. Nay giữ lại đứa con giả này làm gì! Sau khi tôi chết có thểgọi nhà họ Kỷ tới đem mẹ con cô ta về. Tôi chỉ còn mấy chục mẫu ruộngbạc màu, nghĩ rằng vợ tôi đàn bà con gái không đảm đương nổi việc thuế má.Tôi chết đi, nhờ cậu đứng dựng cho, rồi tìm một người nào tốt để bà ấy táigiá. Những bạc điền và nhà cửa ở đó đều giao cho chú Tư Hằng quản lí.Trước đây tôi không quan tâm đến chú, xin vì tình anh em, lo thuế mà giúptôi, có thế tôi chết mới nhắm mắt được. Nói xong Tư Phục đột nhiên trút hơi thở cuối cùng. Đúng là: Người sắp lìa đời nói lời thiện. Chim muông sắp chết ai oán kêu. Đan thị khóc thương vật vã, chết đi sống lại. Nhân Phủ và Tư Hằnglựa lời khuyên nhủ. Đan thị nuốt nước mắt nói: - Ông ấy dặn cho mẹ con Nghi Nam về nhà họ Kỷ thì được, còn nhưbảo tôi tái giá là nói bừa. Tôi thà chết cũng không nghe theo. - Nếu chị có chí thủ tiết, - Tư Hằng nói, - thì đây là việc rất vinh hạnh.Tất cả những việc trong nhà, em sẽ lo thay chị. Hôm ấy Đan thị giao hết giấy tờ sổ sách cho Tư Hằng. Lại đem nhữngđồ trang sức của mình cho Tư Hằng bán đi để lo cuộc sống. Tư Hằng trựctiếp xuống làng rà soát lại ruộng đất, những mảnh ruộng trước đây bị CátPhúc chuyển từ đất thuộc sang đất hoang hóa, để giảm mức tô, nay đều đượcđiều chỉnh lại. Rồi lại dùng số bạc bán trang sức mua thêm một ít ruộng đất.Đan thị được giúp đỡ, an tâm thủ tiết. Chỉ có mẹ con Nghi Nam là chưađược toại nguyện. Đan thị bàn với Tư Hằng, theo lời trăng trối của chồng trảvề chủ cũ. Tư Hằng nói: - Phải tìm người mối cũ nói với người ta. - Người mối cũ là sư Ngũ Không. Từ khi đòi tiền, cô ấy tức giậnkhông đến nữa, thì nay làm sao mà nhờ cô ấy được. Cậu Trần thân quen vớinhà họ Kỷ, thôi thì phiền cậu đi nói giúp. - Thế thì tốt quá - Tư Hằng nói. Đan thị mời ngay Trần Nhân Phủ tới nhờ ông đến nhà Kỷ Diễn Tộ nóicho ông ta tới đưa mẹ con Nghi Nam về. Đúng là: Không cho anh em xa nhờ vả Ai ngờ lá rụng phủ gốc cây. Từ khi Nghi Nam đi, ...

Tài liệu được xem nhiều: