Một người nhà quê mang một con ngỗng còn sống đi thăm người thân. Anh ta để ngỗng xuống vệ đường đi tiểu tiện. Tên trộm đi tới xách lấy con ngỗng, rồi đem cân. Khi người nhà quê đuổi kịp, hai bên giằng co đánh chửi nhau. Vừa lúc ấy quan Bổ sảnh Hồ Bá Liên đi tới. Mọi người đều thưa lên quan, quan Tổng bổ Hồ nói: - Ngỗng không nói được, các anh hãy khai xem nó nặng bao nhiêu? - Bẩm quan, - anh nhà quê nói, - cách đây nửa tháng con cân...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương số 3 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 3 (B) Một người nhà quê mang một con ngỗng còn sống đi thăm người thân.Anh ta để ngỗng xuống vệ đường đi tiểu tiện. Tên trộm đi tới xách lấy conngỗng, rồi đem cân. Khi người nhà quê đuổi kịp, hai bên giằng co đánh chửinhau. Vừa lúc ấy quan Bổ sảnh Hồ Bá Liên đi tới. Mọi người đều thưa lênquan, quan Tổng bổ Hồ nói: - Ngỗng không nói được, các anh hãy khai xem nó nặng bao nhiêu? - Bẩm quan, - anh nhà quê nói, - cách đây nửa tháng con cân được bốncân bảy lạng. - Bẩm quan, - tên trộm nói, - con ngỗng của con là năm cân ba lạng. Hồ Bá Liên lấy cân cân thử. Đầu tiên ông đặt quả cân vào chỗ bốn cânbảy lạng, cán cân vọt lên. Ông nhích quả cân đến chỗ năm cân ba lạng, cáncân ngang bằng như mặt nước. Thế là ông ta quở trách người nhà quê nọ, trảngỗng cho tên trộm. Xử xong ông bỏ đi. Nhưng anh nhà quê quyết khôngchịu mất ngỗng. Hai bên vẫn giằng co. Đúng lúc đó Cát Công đi tới, haingười ngăn ông lại, quỳ xuống bẩm. Tên trộm bẩm lại quyết án của quan Bổsảnh, còn người nhà quê chỉ biết khóc lóc kêu xin thảm thiết. Cát Công nghĩrằng: Một người thì vô cùng giảo hoạt, một người thì chất phác thật thà.Nếu không phải ngỗng của mình thì tại sao anh ta lại cố công giành lại bằngđược như thế?”. Cát Công nói với tên trộm rằng: - Anh nói đúng trọng lượng con ngỗng thì đương nhiên con ngỗng ấylà của anh rồi. Con ngỗng của anh ăn gì mà béo thế? - Nó ăn cám. - Tên trộm nói. - Ngỗng của anh ta rồi. - Cát Công bảo với anh nhà quê. - Nhưng anhthử đoán xem con ngỗng ăn gì. - Nó ăn thóc. - Anh nhà quê nói. Cát Công sai người lấy dao mổ diều ngỗng, chỉ thấy diều toàn thóc lép.Cát Công hỏi tên trộm: - Vì sao trong diều ngỗng chẳng thấy chút cám nào? Tên trộm khấu đầu nhận tội. Ông sai người đánh cho hắn ba mươi taythước, cùm một tháng. Hóa ra hắn là Mao Giáp Thủ, một tên trộm nổi tiếng,song không che được mắt Cát Công. Lại có một lần, tên trộm lọc lõi Hàn Lâm Quỷ, dò la biết được mộtnhà giàu cưới vợ. Nhân lúc đông người hắn lẻn vào buồng cô dâu, nấp dướigầm giường. Tối đến, đôi vợ chồng mới cưới đóng cửa đi ngủ. Ở dưới gầmgiường, hắn nghe hết cả những chuyện riêng tư thầm kín của đôi vợ chồng.Một lát sau, anh chồng ngủ, ngáy gỗ vang nhà. Tên trộm thấy yên ắng, bènkhẽ sột soạt đánh động thăm dò. Cô dâu mới vẫn còn tỉnh, thấy lạ lại sợ xấuhổ không dám gọi chồng. Tiếng động mỗi lúc một rõ hơn, cô mới lay ngườichồng dậy, nói: - Dưới gầm giường có tiếng động. Tên trộm im thin thít không dám cựa quậy. Anh chồng nói: - Có thấy gì đâu? - Hay là đốt đèn soi xem. - Cô vợ nói. Thế rồi họ gọi người ở đốt đèn. Quả nhiên thấy có người nấp dướigầm giường, họ gọi người nhà lôi ra, lấy thừng trói lại. Bị đánh túi bụi, têntrộm nghĩ ra một kế, nói: - Các vị đừng đánh nữa, không phải tôi vô cớ mà đến đây. Chínhngười vợ mới cưới của anh ấy bảo tôi đến. Cô này ở nhà đã từng ăn nằm vớitôi, hẹn tôi đúng vào ngày cưới đến phòng để tiếp tục thú vui xưa và hứatặng đồ nữ trang cho tôi. Mọi người nghe xong, toát mồ hôi, hết sức kinh ngạc, bán tín bán nghi,muốn bịt mồm hắn lại, nhưng không được. Trong buồng, cô dâu nghe thấymặt đỏ bừng, không sao thanh minh được, phải treo cổ tự tử. May mà ngườichồng cứu được, rồi anh an ủi rằng: - Em không phải là loại người như thế, nếu chết đi sẽ không rõ trắngđen, em tự vẫn khiến người ta nghĩ, do xấu hổ mà làm thế. Nếu quả là têntrộm ngậm máu phun người, thì nhất định em sẽ được minh oan, qua sự việcvừa rồi anh biết, em là người vô tội. Cô dâu nghe thấy chồng nói thế, đành nhẫn nhục không tự vẫn nữa.Tuy cả nhà đều cho là tên trộm vu tội, nhưng ngay người ngu đần nhất cũngkhông thể không ngờ vục: Không có lửa thì sao có khói. Nếu không chuyện,thì hắn chỉ nhận là ăn cắp. Còn đặt điều cho cô dâu, thì tội càng nặng, gỡ saonổi. Mọi người thấy thế càng nghi hoặc. Đúng là: Mẹ Tăng nghe thấy ba lần nói, Lầm tưởng Tăng Sâm giết chết người. Hôm sau người ta giải tên trộm lên quan xét xử. Cát Công chưa hỏi,tên trộm đã khai như hắn nói tối qua. Cát Công quát: - Đêm tối vào nhà người ta không gian dâm thì là đạo tặc, đó là luậtpháp đã định. Ngươi đã nhận là gian dâm, thì không phải là tội nặng. Chờbắt người đàn bà kia tới, sẽ định tội. Rồi ông cho hắn vào nhà giam. Cát Công rời khỏi công đường. Đếncanh hai, ông bí mật gọi một người lính lệ thì thầm với anh ta một hồi... rồiông lập tức ra sau nhà gọi một cô gái ăn mặc thật đẹp, giao cho viên lính lệ.Thế rồi ông lên công đường bắt tên phạm nhân quỳ trước mặt, và cho gọi côgái vào, cũng bắt quỳ xuống. Cát Công nói: - Việc gian dâm chưa có chứng cớ, nay đã bắt người đàn bà này tới,hai người phải nói thẳng ra với nhau, thì sẽ miễn tội. Người đàn bà tỏ vẻ xấu hổ, ấp a ấp úng, hồi lâu mới nói: - Con ...