Thông tin tài liệu:
Lâm Tiên Nhi thở ra:- Tôi biết đêm nay thế nào công tử cũng đến cứu hắn, nhưng công tửcũng nên cố mà bảo trọng. Cho dù một người bạn tốt đến mấy cũngkhông sánh bằng sinh mạng của chính mình.Tiểu Phi cau mặt:- Tôi mong rằng từ đây về sau cô đừng nên nói những lời như thế nữa.Lần này thì tôi kể như không nghe.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 2/5Lâm Tiên Nhi thở ra:- Tôi biết đêm nay thế nào công tử cũng đến cứu hắn, nhưng công tửcũng nên cố mà bảo trọng. Cho dù một người bạn tốt đến mấy cũngkhông sánh bằng sinh mạng của chính mình.Tiểu Phi cau mặt:- Tôi mong rằng từ đây về sau cô đừng nên nói những lời như thế nữa.Lần này thì tôi kể như không nghe.http://tieulun.hopto.org 301 sur 1420 Hồi thứ mười lăm Tình sâu nghĩa nặngSau mấy ngày liên tiếp mưa tuyết vùi lấp cỏ cây, ánh nắng bữa nayrạng rỡ hơn bao giờ hết.Nhưng ánh nắng vẫn không làm sao rọi được vào một gian phòng tốiâm âm và Lý Tầm Hoan cũng không hề thất vọng vì chuyện đó. Bởi vìhắn biết trên đời này có nhiều nơi không có ánh nắng mặt trời.Huống chi “thất vọng” là một chuyện không bao giờ có ở con ngườiLý Tầm Hoan, cuộc sống đặc biệt của bao nhiêu năm tháng dày đặc đãlàm cho hắn thành một thói quen như thế.Họ Lý cũng không biết bọn Điền Thất, Triệu Chính Nghĩa sẽ xử trímình ra sao nhưng không bao giờ hắn để tâm nghĩ đến.Trong khi ấy, bọn Điền Thất, Triệu Chính Nghĩa vì bận đưa Tâm Miđại sư đến gặp Tần Hiếu Nghĩa cho nên đem giam Lý Tầm Hoan vàomột cái kho chứa củi ẩm ướt tối om và Long Tiêu Vân vẫn ngậmmiệng làm thinh.Lý Tầm Hoan không cảm thấy gì phải trách móc Long Tiêu Vân cả,bởi vì hắn biết họ Long mang một nỗi khổ trong lòng, vả lại LongTiêu Vân tự nhiên là bất lực trước vấn đề hiện tại.Hiện tại, điều mà Lý Tầm Hoan mong mỏi và để tâm hơn hết là làmsao cho Tiểu Phi đừng ở lại, vì sự việc vừa rồi, hắn biết Tiểu Phi chỉđược có thính giác bén nhậy, tay chân lẹ làng, kiếm pháp sử dụng cựckỳ thần tốc nhưng về mặt võ công thì lại mang nhiều nhược điểm lạlùng. Nếu gặp cường địch như Điền Thất, Tâm Mi đại sư thì nhátkiếm của gã thiếu niên này khó lòng đạt kết quả. Mà một kiếm tung rakhông kết quả thì bao nhiêu kiếm tiếp theo sẽ không còn thích ứng.Phải ba năm nữa, Tiểu Phi mới có thể khắc phục được nhược điểm đócủa hắn và lúc đó có lẽ hắn mới sẽ là vô địch trong thiên hạ.http://tieulun.hopto.org 302 sur 1420Vì lẽ đó, Lý Tầm Hoan muốn Tiểu Phi cần phải an lành cho đến banăm sau.Mặt đất ẩm thấp, hơi lạnh bốc lên cắt xoi da thịt, Lý Tầm Hoan lại gậpmình ho sặc sụa. Hắn cảm thấy bây giờ mà có một chén rượu ngon thìhay quá.Nhưng bây giờ thì đến cả một chén rượu cũng trở thành một xa vọngkhông thể có. Sự cơ cực có thể khóc lên được, nhưng Lý Tầm Hoanthì lại cười. Hắn cảm thấy những thay đổi trên đời này quả có nhiềuthú vị. Nơi này vốn là nhà họ Lý. Tất cả những gì cũng thuộc về hắn,thế mà bây giờ lại bị người ta giam vào gian nhà chứa củi y như mộtcon chó, một con chó đói.Cánh cửa sịch mở.Lý Tầm Hoan biết liền là không phải là Triệu Chính Nghĩa. Vì mùirượu hắt vào.Một bàn tay nho nhỏ đưa một chén rượu đẩy vào kẹt cửa.Bàn tay nhỏ xíu với cánh tay áo mầu hồng sậm.Lý Tầm Hoan nhếch môi:- Thiếu Vân đấy à?Bàn tay bưng chén rượu rụt ra, Hồng Hài Nhi bước vào kê lỗ mũi sátchén rượu hít hít và cười hỉ hỉ:- Tôi biết Lý đại thúc đang nghĩ đến rượu phải không?Lý Tầm Hoan cười:- Vì thế nên hiền điệt đem rượu vào?Hồng Hài Nhi gật đầy đem lý rượu sát vào mặt Lý Tầm Hoan.Họ Lý định hé môi nhưng cậu bé rụt tay về háy háy mắt:- Lý thúc đoán được đây là thứ rượu gì thì tôi sẽ để cho uống?http://tieulun.hopto.org 303 sur 1420Lý Tầm Hoan cười lim dim đôi mắt:- Nó là Trúc Diệp Thanh, một thứ rượu cất lâu năm, thứ rượu mà tahằng thích uống. Nếu cả mùi rượu ấy mà ta vẫn không còn nhận biếtthì quả là ta không phải là con người muốn sống nữa.Hồng Hài Nhi cười:- Thảo nào người ta chẳng nói Lý thám hoa là chuyên gia về rượu vàphụ nữ, nhưng nếu Lý thúc thúc uống thì phải trả lời tôi một câu.Lý Tầm Hoan hỏi:- Chuyện gì?Hồng Hài Nhi cười hì hì, đôi mắt như xói vào mặt Lý Tầm Hoan:- Tôi hỏi Lý thúc thúc, mẹ tôi và Lý thúc thúc có quan hệ gì với nhau?Có phải mẹ tôi yêu Lý đại thúc không?Lý Tầm Hoan tái mặt:- Tại sao hiền điệt lại hỏi như thế? Hiền điệt có biết đó là chuyệnkhông nên?Hồng Hài Nhi trợn tròn đôi mắt:- Sao lại không nên? Chuyện của mẹ, con có quyền biết chứ?Lý Tầm Hoan cau mặt:- Hiền diệt có biết lịnh đường hết sức yêu thương hiền điệt không? Tạisao hiền điệt dám nghi ngờ chuyện quấy cho người như thế?Hồng Hài Nhi cười nhạt:- Ông thám hoa, ông đừng có qua mặt tôi. Hừ, không ai có thể qua mặttôi được cả…Hắn nghiến răng nói tiếp:http://tieulun.hopto.org 304 sur 1420- Mẹ tôi vừa nghe đến chuyện ông là lập tức đóng cửa phòng khóc lénmột mình. Hừ, lúc tôi bị ông làm cho gần chết, mẹ tôi cũng chưa códáng cách thương tâm như thế ấy. Tôi hỏi ông tại làm sao thế chứ?Chợt như bị ai bấm nát tim gan, Lý Tầm Hoan nặng nhọc thở dài:- Tôi cho hiền điệt biết, hiền điệt có thể hoài nghi chính mẹ mình. Mẹhiền điệt không có chỗ nào để người ta có thể hoài nghi được cả. Hiềnđiệt đem rượu về đi.Hồng Hài Nhi hỉnh hỉnh mũi:- Rượu tôi mang đến cho ô ...