Danh mục

Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 3/5

Số trang: 300      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.11 MB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Nhưng con thì con biết, con biết tại sao cha con đi.Người thiếu phụ cau mày gắt nhỏ:- Con còn nhỏ lắm, biết chi mà nói.Cậu bé vẫn thản nhiên:- Tự nhiên con biết, chứ cha con vì sợ Lý Tầm Hoan trở về tìm cha đểbáo thù. Chỉ cần nghe đến cái tên Lý Tầm Hoan là mặt của cha con táihẳn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 3/5- Nhưng con thì con biết, con biết tại sao cha con đi.Người thiếu phụ cau mày gắt nhỏ:- Con còn nhỏ lắm, biết chi mà nói.Cậu bé vẫn thản nhiên:- Tự nhiên con biết, chứ cha con vì sợ Lý Tầm Hoan trở về tìm cha đểbáo thù. Chỉ cần nghe đến cái tên Lý Tầm Hoan là mặt của cha con táihẳn.Người thiếu phụ muốn nói nhưng cuối cùng tất cả những gì muốn nóibiến thành tiếng thở dài.Nàng biết con nàng hiểu chuyện rất nhiều, có lẽ quá nhiều.Cậu bé lại nói:- Nhưng Lý Tầm Hoan trước sau vẫn không về, mà tại sao hắn lạikhông về thăm mẹ?Bây giờ thì cả thân hình của người thiếu phụ đã rung lên, giọng nóicủa nàng cũng rung và hơi lớn, nàng nói một câu tối nghĩ, không hẳnlập lại lời cậu bé mà cũng không hẳn để hỏi ai:- Tại sao hắn không về thăm mẹ?Cậu bé cười hì hì:- Con biết hắn luôn luôn là người bạn thân của mẹ.Da mặt người thiếu phụ càng ngày mét thêm nhiều hơn nữa, nhưngnàng vụt đứng lên rắn giọng:- Đã suốt đêm rồi, trời sắp sang rồi, con hãy đi ngủ đi.Cậu bé chớp mắt:- Con không ngủ, con cần ở đây cho có bạn với mẹ, suốt hai năm nay,ban đêm mẹ có ngủ bao giờ? Chính vì thế cho nên con xốn xang hếthttp://tieulun.hopto.org 601 sur 1420sức.Người thiếu phụ từ từ khép mắt lại, những hạt nước mắt đọng ngoàimi và rơi dài trên má.Cậu bé cũng đứng lên nhưng cậu ta lại cười:- Nhưng con cũng cần đi ngủ, ngày mai là ngày sinh nhật của mẹ rồi,con phải dậy sớm một tí.Cậu ta bước lại hôn mẹ và cười:- Mẹ cũng đi ngủ đi, sáng mai mẹ nhé.Cậu bé đi ra cửa, miệng cậu ta vẫn cười nhưng khi khuất cánh cửa,mắt cậu bé vụt sáng lên lạ thường, miệng lẩm bẩm:- Lý Tầm Hoan, Lý Tầm Hoan, ai ai cũng đều sợ ngươi nhưng ta thìkhông sợ. Hừ, hừ, sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ chết vào tay ta.Đưa mắt nhìn theo con ra tới tận cửa, người thiếu phụ thở dài đau khổ.Nàng như âm thầm thương tiếc. Nàng cảm nhận từ lâu là con nàng rấtthông minh hay nói đúng ra là quá thông minh so với lứa tuổi của nó.Nàng chỉ có một đứa con.Đứa con là sinh mạng của nàng cho dù nó có làm nhiều việc mà thiênhạ đau lòng và chính nàng cũng phải đau lòng vì hành động hung hăngcủa nó nhưng nàng vẫn hết mực yêu con.“Mẹ thương con như biển hồ lai láng.”Lòng người mẹ thương con là một thứ lòng không biên giới và lòngthương đó là vĩnh viễn, là vô điều kiện.Nàng lại ngồi xuống khều ngọn đèn cho tỏ rõ hơn lên. Nàng rất sợbóng tối.Cứ mỗi lần đếm xuống là lòng nàng cảm nghe sờ sợ, thứ sợ sệt khôngthể giải thích bằng lời.http://tieulun.hopto.org 602 sur 1420Và ngay trong lúc đó, nàng thiếu phụ vùng biến sắc, nàng nghe tiếngho nhỏ ngoài cửa sổ.Toàn thân nàng chợt nghe tê dại như hình cây tượng đá, nàng ngồi sờsững, đôi mắt nàng trơ trơ nhìn ra cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác của nàngvụt lóe lên một trạng thái vừa vui mừng vừa sợ sệt.Và cứ như thế khá lâu, người thiếu phụ chầm chậm đứng lên, chầmchậm đi lần lại hướng cửa sổ và đưa cánh tay rung rung đẩy chốt:- Ai?Cũng như cánh tay nàng, cũng như toàn thân nàng, giọng của nàngđang run rẩy.Bóng trăng xuyên qua màn sương đục như biển sữa, bốn bên vắnglặng không một bóng người.Ánh mắt của người thiếu phụ chiếu nhanh bốn phía, giọng của nàngtrở nên thê thiết:- Tôi biết thúc thúc đã về, đã về thì tại sao còn tránh mặt tôi?Không một tiếng trả lời, chỉ có âm hưởng của nàng vọng lại.Người thiếu phụ thở dài:- Thúc thúc không bằng lòng gặp tôi điều đó tôi cũng không trách, quảthật chúng tôi đã làm điều không phải với thúc thúc… đã làm điềukhông phải.Càng nói, giọng của nàng càng thật nhẹ như chỉ nói bàng hơi thở vàthật lâu, nàng cứ đứng như thế thật lâu mới từ từ khép cánh cửa sổ lại.Ngọn đèn trong phòng có lẽ cũng như giọng nói của nàng, ánh sángrọi qua cửa sổ nhạt dần rồi tắt dần.Cả trời đất tối sầm như lòng người khép kín.Trước giờ hửng sáng, bóng đêm như hối tiếc, tối lại một lúc khá lâu.http://tieulun.hopto.org 603 sur 1420Nhưng dầu muốn tới, thời gian cũng cứ phải trôi đi, từ phương đôngnhiều vệt mây đâm ngang và cuối cùng là một khối cầu đỏ rực.Bóng đêm lui dần về phía trời tây.Dưới gốc ngô đồng cằn cỗi của ngôi lầu nhỏ thấp thoáng một bóngngười.Hắn đứng bất động như một pho tượng gỗ. Không biết hắn đứng nhưthế đã bao lâu, quần áo, đầu tóc của hắn hơi sương đã làm ướt đẫm.Tia mắt đăm đăm như đờ đẫn của hắn cứ dán lên khung cửa sổ trênlầu.Dáng sắc của hắn cằn cỗi y như gốc ngô đồng u xù tiều tụy.Hắn là con người hồi đêm hôm xuất hiện bên chiếc cầu con, bên vườnmai của Lãnh Hương tiểu trúc, hắn là con người dòm vào khung cửasổ trên ngôi lầu nhỏ bằng đôi mắt tham u, hắn là con người đã saykhướt gục đầu trên bàn rượu ở quán của lão Tôn Gù, hắn là Tửu Quỷ.Hắn đứng một mình lặng lẽ nhưng cũng là lúc mà tận đáy lòng củahắn kêu lên không không ngớt: Lâm Thi Ấm. Lâm Thi Ấm, nàng chưabao giờ đối xử không phải với ta mà trái lại ta đã đối xử không phảivới nàng. Ta tuy không thể gặp mặt nàng, đối diện nàng nhưng suốthai năm nay, đêm đêm ta ở kế bên nàng để bảo h ...

Tài liệu được xem nhiều: