Danh mục

Truyện kiếm hiệp - Đại Sát Tinh (Liễu Tàng Dương) phần 2/2

Số trang: 211      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.96 MB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 23,000 VND Tải xuống file đầy đủ (211 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vầng thái dương đã ngả về non tây, ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời.Đường đến Đại Hà trấn phủ đầy tuyết trắng và cỏ dại um tùm, nhóm Hạng Chân hai người hai ngựa cứthế phóng đi.Kha Nhẫn bỗng khẽ thở dài nói :- Sợ hoàng hôn, hoàng hôn lại đến!Hạng Chân ngồi sau cười nhẹ :- Chiều tà đồng nghĩa với hiu quạng mà!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện kiếm hiệp - Đại Sát Tinh (Liễu Tàng Dương) phần 2/2 Đại Sát Tinh Liễu Tàng Dương Hồi 31 Đột nhập hang hổ, mưu tìm hổ conVầng thái dương đã ngả về non tây, ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời.Đường đến Đại Hà trấn phủ đầy tuyết trắng và cỏ dại um tùm, nhóm Hạng Chân hai người hai ngựa cứthế phóng đi.Kha Nhẫn bỗng khẽ thở dài nói :- Sợ hoàng hôn, hoàng hôn lại đến!Hạng Chân ngồi sau cười nhẹ :- Chiều tà đồng nghĩa với hiu quạng mà!Kha Nhẫn nghiêng mặt :- Đúng, mỗi khi hoàng hôn đến là lòng buồn man mác...Tây Môn Triều Ngọ đi trước cười ha hả, ngoảnh lại nói :- Hai người đều là nhân vật đại danh lừng lẫy chốn võ lâm, không ngờ lại ủy mị đến vậy, phen này đúnglà kỳ phùng địch thủ rồi.Hạng Chân cười hàm súc :- Cảnh sắc thế này, cho dù lả kẻ ngu xuẩn đần độn mấy đi nữa thì cũng phải nảy sinh niềm cảm xúc thi vị.Tây Môn Triều Ngọ mỉm cười :- Niềm cảm xúc thi vị ấy e là sẽ tiêu tan ngay khi đến Đại Hà trấn đấy. Nếu huynh đệ đoán không lầm, cólẽ nơi ấy chỉ ngập đầy máu tanh và giết chóc thôi.Hạng Chân nhếch môi cười :- Đó vốn là điều nằm trong dự liệu của chúng ta kia mà!Kha Nhẫn nhẹ gật đầu :- Những gì phải đến sẽ đến, chúng ta đâu có ý định hiền lành gì...Tây Môn Triều Ngọ cười khảy :- Thẳng thắn mà nói, cho dù bọn Hắc Thủ đảng có điên cuồng, Xích Xam đội có ngang ngạnh, HắcNhiêm Công có ghê gớm đến mấy. Hừ, Thiên Kỵ minh cũng đâu phải ngọn đèn dầu cạn.Hạng Chân cảm động :- Nhị vị nhiệt tình tương trợ thế này khiến tại hạ cảm hoài...Tây Môn Triều Ngọ liền cười nhẹ nói :- Chớ khách sáo, tình bằng hữu quý nhau là ở tấm lòng thôi.Hai con thần câu phóng đi như bay, mục đích đến mỗi lúc càng gần, tình bằng hữu mỗi lúc một thêm thânthiết. http://tieulun.hopto.org - Trang 1Sau khi rẽ qua một khúc quanh, phía trước đã hiện ra những mái nhà lác đác nằm dọc theo hai bên đường.Tây Môn Triều Ngọ cho ngựa chạy chậm lại, trầm giọng nói :- Thôn nhỏ này chính là tiền trạm của Đại Hà trấn, cách đây chừng ba mươi dặm là đến Đại Hà trấn,chúng ta hãy vào lúc đêm thì tiện hơn.Hạng Chân gật đầu :- Vậy thì chúng ta hãy vào trong thôn nghỉ ngơi dưỡng thần trước đã!Kha Nhẫn phóng mắt nhìn về phía trước nói :- Theo ngu ý tại hạ thì không nên vào trong thôn là hơn, nơi đây cách Đại Hà trấn quá gần, chúng ta vàođó e rằng rất có thể bị bại lộ.Tây Môn Triều Ngọ đảo mắt quan sát hai bên, gật đầu :- Kha huynh nói có lý, chúng ta hãy đến khu rừng ở đầu thôn kia ngơi nghỉ, chịu khó ăn tạm lương khô,khi nào xong việc hẵng bù lại một bữa thịnh soạn, Hạng huynh nghĩ sao?Hai con tuấn mã rẽ sang bãi đất hoang bên đường, Hạng Chân khẽ nói :- Đồng ý, nhưng có điều vất vả nhị vị quá!Tây Môn Triều Ngọ cười khanh khách :- Hạng huynh miệng lưỡi thật là sắc bén!Hạng Chân nhếch môi cười, không nói gì nữa...Hai con tuấn mã tiến vào rừng, Tây Môn Triều Ngọ tung mình xuống ngựa, quét mắt quan sát xungquanh, Hạng Chân cũng xuống đất hoạt động một hồi, uể oải nói :- Tây Môn đương gia, không có gì lạ chứ?Tây Môn Triều Ngọ lắc đầu, đi về phía Bạch Vân Nhi và nói :- Không, giờ chúng ta hãy vào ăn một bữa dã chiến nhé!Đoạn từ trong chiếc túi da treo bên yên ngựa lấy ra hai gói giấy to, lẹ làng mở ra. Bên trong là bốn chiếcbánh nướng, hai cái đùi gà chiên, hai mươi trứng vịt muối và một cái đùi heo luộc. Huơ huơ hai gói giấytrong tay, đoạn lại từ trong túi da lấy ra một ấm rượu to, cười nói :- Thế nào, rượu thịt đầy đủ cả chứ?Hạng Chân nheo mắt :- Sống như thế này phải tính toán như Tây Môn đương gia thì mới kham nổi, nếu không... quanh năm bônba trên lưng ngựa mà ăn gió uống sương thì há chẳng trở thành xương khô hay sao?Trong tiếng cười vui vẻ của Tây Môn Triều Ngọ, ba người ăn uống một cách thoải mái ngon lành.Ăn xong, những gì tựa lại gói vào trong giấy dầu, Tây Môn Triều Ngọ đào lỗ chôn đi. Thế rồi ba ngườiđều chắp tay sau lưng lặng chờ thời gian trôi qua, thần sắc đều ra chiều tư lự.Trời tối dần, gió bắt đầu nổi lên và mỗi lúc càng to, Tây Môn Triều Ngọ búng ngón tay “tách” một tiếngvà nói :- Hạng huynh, có thể đi được rồi!Hạng Chân gật đầu :- Chúng ta không nên đi ngựa, ý hai vị thế nào?Kha Nhẫn gật mạnh đầu :- Đúng vậy, kẻo bứt dây động rừng.Tây Môn Triều Ngọ cũng gật đầu, nắm lấy tai phải Bạch Vân Nhi, cúi xuống thầm thì gì đó. Kha Nhẫncũng đi đến bên con Giáo Xử, vỗ nhẹ lên đầu ngựa ba cái, đoạn lại âu yếm cọ má vào mũi ngựa. Haingười đối với ngựa thân thiết như thể anh em ruột thịt vậy.Tây Môn Triều Ngọ quay người, tung mình phóng đi và thấp giọng nói :- Lên đường!Thân người lăng không bay đi, hết sức ngoạn mục và chuẩn xác lướt qua giữa hai ngọn cổ thụ, thân phápthật là cao cường.Kha Nhẫn mỉm cười, người vọt thẳng đi nhanh như tên bắn, chiếc áo bào xanh tung bay theo gió hệt nhưmột cánh hạc xanh lướt đi ...

Tài liệu được xem nhiều: