Trung tâm mua bán không vắng cũng không đông quá. Hôm nay là cuối tuần nhưng có lẽ còn sớm nên mọi người chẳng việc gì phải vội vã. Đăng nảy sinh ý định đi thử lên lầu 5, lầu trên cùng, để xem người ta bày bán những gì.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Anh vẫn bên em Anh vẫn bên emTrung tâm mua bán không vắng cũng không đông quá. Hôm nay là cuối tuầnnhưng có lẽ còn sớm nên mọi người chẳng việc gì phải vội vã.Đăng nảy sinh ý định đi thử lên lầu 5, lầu trên cùng, để xem người ta bày bánnhững gì. Tầng năm đây rồi. Ở đây người ta bán sách và anh trông thấy vài đứanhỏ đang ngồi bệt xuống sàn mà đọc. Ơ... Hình như tòa nhà biết rùng mình. Đăngcảm thấy lảo đảo, và sách đổ xuống như có ai cố tình nghiêng các kệ. Những đứatrẻ hoảng hốt chạy vội xuống lầu. Tòa nhà không đứng vững nữa. Dường như nóđang nhũn ra và run lên cầm cập. Chuyện gì đang xảy ra? Chưa lần nào trong đờiĐăng gặp phải tình huống này. Rầm! Rầm! Có cái gì đó đang rơi đổ xuống. Nhữnghình ảnh ngổn ngang giăng đầy trước mắt anh. Một vật va vào đầu anh, cứng lạnh,Đăng lịm dần. Anh thấy mình trôi tuột đi...Đăng tỉnh dậy khi xung quanh anh là bóng tối rợn người. Anh hồi tưởng tất cảnhững gì đã xảy ra. Hình như là một trận động đất lớn chưa từng có ở thành phốnày... Có thể anh đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát của tòa nhà. Vừa nghĩ đến tìnhcảnh của mình, Đăng nhận ngay ra có rất nhiều tảng gạch vỡ đang đè lên khắpngười anh. Tòan thân tê liệt. Ngay cả đầu của anh cũng lọt thỏm trong đống đổ nát,chỉ có một khe hở nhỏ xíu để anh có thể nhìn ra ngoài.Không biết bây giờ là mấy giờ? Xung quanh hoàn toàn im ắng. Đăng mệt lả, cổhọng khô cháy và toàn thân dường như đã hóa thạch. Đăng nghĩ có lẽ rồi anh sẽchết. Nhưng vào giây phút đó, chàng trai mới ngoài hai mươi không thấy sợ cáichết bằng sợ nỗi cô đơn.Hơ... hơ.... Một tiếng rên yếu ớt vang lên từ đống đổ nát. Tiếng người hay tiếngnhững âm hồn? Đăng nín thở lắng nghe. Tiếng rên ấy không xa lắm. Thượng Đếơi, đó là tiếng con gái! Không hiểu sao Đăng lại tin vậy.- Ai đấy? Tôi là Đăng. Tôi còn sống.Đăng cuống quýt lên tiếng. Có lẽ câu chào của anh không được bình thường lắm.Nhưng bình thường sao được, anh đang ở trong một tình thế khác thường mà.Tiếng rên lại vang lên, lần này nhỏ hơn. Đôi môi bỏng rát của Đăng lại thều thào:- Cô gì ơi, cô mệt lắm à?Đáp lại câu hỏi của Đăng chỉ là khoảng im lặng rợn người. Cô gái ấy ra sao? Lúcnày, Đăng muốn cô gái kia phải sống, chỉ vì anh không thể chịu nổi sự cô đơn.Thời gian dần trôi... Đăng thấy sinh mạng mình cũng đang dần tắt lịm. Anh sẽ chếtmòn chết mỏi vì nỗi cô đơn, vì bị bỏ quên giữa chốn tan hoang này.Rất lâu sau đó, khi nỗi chờ đợi và tuyệt vọng xoắn lấy nhau, bện thành một sợithừng rối rắm trong lòng Đăng thì tiếng rên lại cất lên, nho nhỏ. Lần này Đăngkhông cuống cuồng nữa. Anh lắng nghe thật kỹ, tập xác định khoảng cách từ tiếngrên. Có thể cô ấy chỉ cách anh một cái vươn người. Phải làm một điều gì đó...Đăng cố cử động chân tay nhưng quả là bất lực. Đăng chỉ còn cử động được mấyngón tay, là phần thân thể duy nhất không bị vùi trong gạch vỡ.Những ngón tay Đăng lần tìm trong những tảng gạch chất chồng. Từng chút, từngchút một, ngón tay trở thành đôi mắt, thành cả bước chân, cả trái tim anh. Ngón taycử động như nhịp tim đang đập. Nhịp tim của một con người đang hướng đến mộtcon người giữa mông mênh chỉ cát đá. Anh chợt nghe một tiếng động gì đó... rấtkhẽ khàng..., và hình như... đã có một làn hơi mỏng mảnh. Thượng Đế ơi, tay convừa chạm phải cái gì thế này? Những ngón tay!Bỗng dưng Đăng rơi nước mắt. Giữa sa mạc cô đơn này, những ngón tay conngười vẫn tìm đến được với nhau! Đăng cảm thấy biết ơn cô gái kia vô cùng, biếtơn những ngón tay cô đã tìm đến những ngón tay Đăng. Cứ thế, len lỏi giữa đá cát,những ngón tay của hai con người xa lạ cứ xoắn lấy nhau. Anh lại cất tiếng, dùviệc mở miệng làm môi anh như nứt rạn ra:- Cho anh gọi là em nhé! Để anh thấy tự tin hơn. Em biết không, khi tỉnh dậy mộtmình, anh thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Con người luôn cần nhau phải không em?Cô gái không trả lời nhưng Đăng tin rằng cô đang lắng nghe anh nói.- Có một người bên cạnh, anh cảm thấy mạnh mẽ hơn nhiều. Anh sẽ hát cho emnghe. Tiếng hát sẽ làm cả anh và em không còn thấy cô đơn! Giọt sương đời mộtngày sẽ vỡ tan. Ta có như sương sáng bừng trước khi tan biến? Giọt sương có cònvương trong nỗi nhớ, của một người dậy sớm lúc hừng đông? Tám mươi sáu nghìnbốn trăm giây một ngày chẳng còn gì cả. Hình bóng ta có còn chăng trong nỗi nhớcủa người? Khoảnh khắc này là một trong tám mươi sáu nghìn bốn trăm giây mộtngày... Em ơi, sao không gần nhau thêm chút nữa?...Khi Đăng ngừng hát, anh cảm thấy những ngón tay cô gái nắm chặt hơn nhữngngón tay mình. Cô gái thều thào:- Cám ơn anh đã hát vì em... Gia đình, bạn bè em và... anh ấy sẽ chẳng thể ngờđược em có thể nghe... nhạc giữa chốn hoang tàn, chết chóc này.- Anh ấy? Người yêu của em à? Chắc là một tình yêu rất đẹp?- Tất cả mọi thứ đến với em đều nhẹ nhàng, tình yêu cũng thế. Kể em nghe đi, vềngười yêu của anh...- Biết nói thế nào nhỉ?... Khi cần đưa tay ra đón lấy cơ hội, anh đã chậm một giây...- Rút kinh nghiệm đi!- OK! Xin chấp hành... Em cứ ...