Danh mục

Truyện ngắn Chạy trốn

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 196.77 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

và cũng muốn giết em nhất cái VT này T___T) xxxxxx - Hai chân đạp rộng, bẻ bàn chân ra – Cô giáo dạy bơi ngoài lục tuần cau có – An Vi, tôi nói với cô bao nhiêu lần là đạp xuống, chứ đừng có hất nước lên… Bơi chó à ? – Bà thở hắt ra đầy bực dọc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Chạy trốn Chạy trốn Au: Lạnh Nguồn: viettruyen.vn Tặng An Vi (chị thề là chị yêu em nhất, và cũng muốn giết em nhất cái VT này T___T) xxxxxx - Hai chân đạp rộng, bẻ bàn chân ra – Cô giáo dạy bơi ngoài lục tuần cau có – AnVi, tôi nói với cô bao nhiêu lần là đạp xuống, chứ đừng có hất nước lên… Bơi chó à ? – Bà thở hắt ra đầy bực dọc.Một nửa lớp học ngóc đầu lên khỏi mặt nước và cười hô hố. Tôi cúi gằm, răng cắn chặt, tay vẫn còn run rẩy. Nước luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất của tôi. Cái cảm giácchơi vơi, dồn phổi xuống dưới sức ép của nước, rồi khi nước ngập vào tai, tràn vàokhoang mũi luôn khiến tôi sặc sụa. Nếu không phải vì mẹ thì tôi chẳng bao giờ bén mảng tới chỗ này. “Con phải biết bơi.” Mẹ dùng chút hơi sức cuối cùng để nắm chặt lấy tay tôi“Đừng như mẹ, mẹ đã cướp đi cô ấy... Mẹ nợ một mạng sống… Hứa với mẹ, nhé !” Mẹ mỉm cười thanh thản khi nhận được cái gật đầu ràn rụa nước mắt của đứa con gái, rồi thở hắt ra một hơi thật dài. “Cô ấy” là người phụ nữ đã cứu mẹ khi mẹ sảy chân ngã, và linh hồn cô đã mãi mãi ở lại với dòng nước cuộn trào kể từ ngày ấy. Mẹ luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi và cắn rứt nên luôn cố gắng chăm sóc con gái cô ấy. Nhưng bà không hề nhận ra, con bé đó rất ghét chúng tôi. Như lúc này…Trang bơi những sải dài về chỗ tôi. Trong bộ bikini chấm đỏ bé hết mức có thể, cô ta thu hút mọi ánh nhìn và dừng lại cách tôi chừng một mét. - Ơ, An Vi này ! – Cô ta ré lên như thể ngạc nhiên lắm – Ba tuần rồi mà vẫn chưabơi được à ? – Rồi dài giọng, lắc đầu, tỏ vẻ thông cảm – Có cần tớ dạy cho không ? Tôi trợn đứng mắt. Tôi hiểu ý nghĩa của câu nói này. Rất nhanh, cô ta dìm đầu tôi xuống nước. Ngực bất chợt đau nhói, tim tôi thì đập mạnh đến tưởng chừng như muốn nổ tung, mũi đầy nước. Tôi giãy giụa, nhưng trong nước, mọi sức phản kháng của tôi có lẽ chỉ bằng một con gián. - Này cô kia, làm gì đấy ? – Bà giáo sau một hồi biệt tăm cũng đã xuất hiện. Trang bĩu môi, nhún vai : - Tôi chỉ muốn nó học cách ngụp nước thôi ! – Rồi cô ta bỏ tay ra. Tôi trồi lên, ho sặc sụa và run lẩy bẩy. Trang cười khẩy rồi bơi đi. - Lớp mình sẽ có buổi đi biển – Bí thư thông báo – Ai cũng phải đi đấy nhé, năm sau cuối cấp rồi! - An Vi – Cậu bạn bên cạnh huých vào khuỷu tay tôi – Đi chứ ? Đi ? Đến biển sao ? Tôi cười buồn, khẽ lắc đầu. Nhưng Khánh biết nỗi lo của tôi. - Không phải bơi đâu mà ! – Cậu ta chu miệng năn nỉ - Không khéo đấy là lần đi chơi cuối cùng của bọn mình ấy chứ ! Tôi thở dài, trầm ngâm. Có lẽ Khánh nói đúng. Năm cuối rồi… Tôi liếc mắt về phía Trang. Cô ta, thật không may, lại học cùng lớp với tôi. Đám con gái õng ẹo đang bàn tán ầm ĩ vê việc nên dùng kem chống nắng loại nào và sẽ cưa những anh chàng có mắt như mù ra làm sao. Trang nhận ra ánh mắt chê bai và tràn đầy sự khinh bỉ của tôi. Cô ta nhoài ngườithì thầm vào tai lũ bạn, rồi chúng cùng nhau cười khúc khích một cách duyên dáng. Ừm, duyên dáng, trong khi mới phút trước cô ta còn gác chân lên bàn và làm tôi điếc tai với cái điệu cười hô hố. Chúng đứng lên và đi về phía tôi. Còn tôi, như mọi khi, lại cắm đầu vào quyển sách và bơ hoàn toàn bọn chúng. - An Vi thân mến ! – Trang bắt đầu giở cái giọng nhừa nhựa – Cậu định đi biển thật đấy hả ?Tôi vẫn đọc và lẩm nhẩm những hàng chữ Sử chán ngắt, còn Khánh thì trợn ngược mắt lên. - Cậu không sợ chết đuối à ? – Cô ta vẫn tiếp tục nói giọng kinh ngạc giả tạo - Ở ngoài đấy có mấy con cá sấu to lắm ! Một vài tiếng cười khúc khích vang lên trong lớp cho ý tưởng sáng tạo ấy. Nhưng phần đông thì vẫn im lặng và giả điếc. Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai và phẩy phẩy tay trước mũi, lầm bầm :- Ở đây có con chó nào đã sủa to lại xả hơi tung tung thế nhỉ ? – Rồi chép miệng – Đúng là chó ngu ! Đến cả chục đứa xổ ra cười ồ. Còn mặt Trang tát mét rồi đỏ bừng : - Cười cái gì mà cười ! – Cô ta trợn trừng mắt, bắn tia nhìn vào những đứa vẫn đang dại dột hé răng, rồi quay về tôi – Mày không thích nói chuyện tử tế chứ gì ? Hay là mày lại muốn như ******, giả vờ chết rồi kêu người khác xuống cứu ?Sống lưng tôi cứng đờ, và những con chữ đang bắt đầu uốn ** xiêu vẹo trước mặt. Cả lớp đang xôn xao bỗng chốc lặn ...

Tài liệu được xem nhiều: